DiscoverĐài Hà Nội | Lưu Hường Blog chiều | Podcast
Đài Hà Nội | Lưu Hường Blog chiều | Podcast
Claim Ownership

Đài Hà Nội | Lưu Hường Blog chiều | Podcast

Author: Đài Hà Nội

Subscribed: 3Played: 790
Share

Description

Phát hành định kỳ vào lúc 18h15 hằng ngày, BTV Lưu Hường của Đài Hà Nội sẽ chia sẻ cùng quý vị và các bạn những câu chuyện nhỏ nhưng mang đầy ý nghĩa từ đời sống, những dòng tự sự, và đặc biệt, có cả những ca khúc do chính BTV Lưu Hường thể hiện cùng với cây đàn Guitar.
"Tôi yêu Guitar, và tôi yêu Hà Nội. Những ca khúc tôi hát trong chương trình chính là tiếng lòng của tôi dành cho người tôi yêu thương, dành cho bạn bè, dành cho tất cả thính giả của Đài Hà Nội và dành cho cuộc sống này”
817 Episodes
Reverse
Tháng 12 về, mang theo những cơn gió lành lạnh lách qua những khe cửa, qua từng góc phố, đánh thức trong ta bao miền ký ức tưởng như đã ngủ yên từ rất lâu. Có những buổi sáng, khi ai đó khoác vội chiếc áo, bước ra đường trong hơi sương mỏng, bỗng một hồi ức cũ khẽ gõ cửa… để nhắc rằng mùa đông Hà Nội không chỉ có rét mướt, mà còn có rất nhiều thương yêu.
Tháng 12 bên khung cửa sổ… là khoảng lặng để ta nhìn lại mình, để hiểu rằng dù có những nỗi buồn riêng, ta vẫn đủ mạnh mẽ để bước tiếp. Và ngày mai rồi sẽ tươi sáng hơn.
Mỗi lần tháng 12 ghé về, người ta lại có cảm giác thời gian chậm đi - nhưng cũng chính lúc ấy, ta mới thấy mình chưa kịp với nhiều điều.
Người ta bảo, mùa đông năm nay sẽ đến sớm hơn. Chỉ nghe vậy thôi, trong lòng tôi chợt ùa về biết bao miền ký ức cũ: về những cuộn len mẹ luôn mang theo suốt bốn mùa và về chiếc áo của cha...
Trong một buổi chiều muộn, giữa những đợt gió lạnh đầu mùa đang khe khẽ tìm về, có người ngồi đón mùa đông nhưng lại bắt đầu từ… nỗi nhớ mùa thu.
Có những điều trong đời, một khi đã lỡ, chẳng thể nào quay lại, như một mùa hoa đã tàn, một buổi chiều đã thôi nắng...
Cơm nguội ngày ấy ngon đến lạ lùng; chẳng ai kêu ca, chẳng biết đòi hỏi. Có lẽ bởi cái nghèo khiến con người ta biết thương, biết nhường, biết trân quý từng bát cơm mẹ làm ra.
Mỗi lần tháng 11 gõ cửa, Hà Nội lại dịu dàng hơn, mềm mại hơn bởi sắc trắng tinh khôi của cúc họa mi - loài hoa nhỏ bé mà kỳ lạ thay, cứ xuất hiện là khiến lòng người chùng lại, bâng khuâng trước những kỷ niệm tưởng đã ngủ yên.
Có những câu chuyện rất đẹp, ấm áp và lặng lẽ về những con người giữa mùa bão lũ, khi thiên tai quật ngã tất cả, nhưng lại không thể quật ngã được tình thương và sự đùm bọc của đồng bào mình.
Trong những ngã rẽ của cuộc đời, có những người phải rời xa ta mãi mãi, nhưng những điều họ để lại - một ánh nhìn, một vòng tay, một hơi ấm - thì vẫn ở đó, bền bỉ như một quầng sáng nhỏ trong tâm hồn.
Có những điều bình thường, giản dị trong đời sống nhưng lại đủ ấm áp, đủ khiến ai đó chợt lặng đi và tự hỏi: hóa ra, hạnh phúc đang gần bên, chỉ là vô tình bước vội mà chưa kịp nhận ra.
Những buổi sáng yên ả, chỉ cần đứng trước tán lá xanh, hít thật sâu và chạm vào giọt sương, ta thấy lòng dịu lại. Hạnh phúc đôi khi đến từ những điều nhỏ bé, lặng lẽ và gần gũi nhất.
Chỉ cần khẽ nhắm mắt lại, ký ức như cuộn phim cũ ùa về, và giữa muôn nghìn hình ảnh, ai đó lại thèm đến cháy lòng món rau đắng nấu canh – món ăn bình dị mà chứa cả một thời thơ ấu.
Có những khoảnh khắc rất lạ kỳ: chỉ một sắc hoa, một hơi cà phê, hay một mảng sáng xuyên qua tán lá cũng đủ làm trái tim ta mềm đi sau những ngày dài mỏi mệt. Đôi khi, những điều nhỏ bé lại giúp ta nhận ra rằng, giữa đắng cay và rực rỡ, vẫn luôn có một điểm giao thoa dịu dàng để ta tìm lại bình yên của mình.
Cuộc đời không chỉ có phép tính và công thức. Càng lớn, ta càng hiểu: có những cảm xúc không thể gọi tên, nhưng Văn học giúp ta lưu giữ.
Những người thầy, người cô – những người gieo mầm xanh thầm lặng mà kiên cường, luôn âm thầm chăm sóc, vun đắp những ước mơ, tri thức và nhân cách cho thế hệ trẻ. Đó là những con người đã chọn nghề giáo, hay nói đúng hơn, nghề đã chọn họ – như một định mệnh đầy trách nhiệm nhưng cũng tràn ngập yêu thương.
Càng lớn, càng nghĩ về bố, nhất là mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm bên bố một thời, tôi mới thấy… thương bố biết nhường nào.
Tôi vẫn nghĩ rằng nếu không có thầy, tôi cũng không biết cuộc đời mình sẽ trôi dạt về đâu. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rất rõ buổi chiều năm ấy - một buổi chiều đã thay đổi số phận tôi.
Có những rung động đến thật khẽ – như hạt mưa cuối thu chạm nhẹ vào tim…Đôi khi, chỉ một ánh nhìn, một cuộc hẹn trong chiều mưa cũng đủ khiến ta nhận ra: trái tim mình vẫn biết ấm lên, vẫn còn biết yêu…
Một cô gái đã tìm thấy bình yên, khi gửi tình yêu ấy vào sóng biển Hạ Long… để từ đó, học cách buông bỏ, yêu thương và trân trọng chính những điều đã qua.
loading
Comments