DiscoverTiếng hót Chick Chòe
Tiếng hót Chick Chòe
Claim Ownership

Tiếng hót Chick Chòe

Author: Hoàng Nhật

Subscribed: 0Played: 0
Share

Description

Chào mừng bạn đến với Tiếng hót Chick Chòe. Tôi là Hoàng Nhật và đây là audiobook những câu chuyện do chính tôi sáng tác. Tôi là tác giả của 3 cuốn sách tuyển tập truyện ngắn "Người bắt chim lợn" (2013-Phuongnambook), "Cái nồi gì thế" (2019-Nhã Nam) và "Trên sao Hoả chỉ có trẻ con" (2023-Bebooks).
12 Episodes
Reverse
Một nhân chứng mất ngủ sống ở ngôi nhà sát vườn bách thú khẳng định đã chứng kiến gã say rượu đập một cú rất mạnh xuống đầu con sư tử bằng một hòn đá, như cái cách mà những người phục vụ quầy giải khát thường làm với những quả dừa. Nó chỉ kịp ré lên một tiếng, ngắn và yếu ớt hơn cả tiếng kêu của một con chuột. Con sư tử còn lại ngơ ngác mất vài giây trước khi cắm đầu cắm cổ chạy thẳng xuống hồ nước gần đó. Xác của nó chẳng bao giờ được tìm thấy.  “Đúng lúc đó xảy ra một trận động đất.” Sim nhấn mạnh vào chi tiết này khiến cả Leo và Tít đều hiểu ngay rằng đây mới chính là điều kỳ lạ nhất của câu chuyện.  “Có mạnh không?” Tít tò mò.  “Đủ để đánh thức tất cả con người và động vật trong bán kính năm cây số.” Sim trả lời. “Đó là thiên nhiên đang cố gắng cứu lũ sư tử.” Leo bất ngờ lên tiếng.  Tìm mua sách để ủng hộ tác giả Hoàng Nhật TRÊN SAO HOẢ CHỈ CÓ TRẺ CON Shopee: ⁠https://shope.ee/8KMIsUWrIn⁠ Tiki: ⁠https://goink.me/kGHl⁠ Fahasa: ⁠https://goink.me/6rCi⁠ CÁI NỒI GÌ THẾ? Shopee: ⁠https://shope.ee/4fT0VwORKz⁠ Tiki: ⁠https://goink.me/Bixa⁠ Fahasa: ⁠https://goink.me/5JW6⁠ NGƯỜI BẮT CHIM LỢN Phuongnambook: ⁠https://goink.me/lIyx
Hơn ba mươi năm trước, một mình Gấu bố đã tự tay xây dựng nên căn nhà khang trang giữa ruộng mương hẻo lánh. Trong đó điểm nhấn đặc biệt và cũng là niềm tự hào nhất của ông chính là chiếc xí xổm. Đó là thứ mà những người hàng xóm lạc hậu xung quanh chưa hề biết đến hoặc biết nhưng không đủ trình độ để cất một cái. Với ông, xí xổm là một phát kiến vĩ đại của nhân loại, có thể sánh ngang với bóng đèn điện của Thomas Edison hay thuyết tương đối của Enstein. Ông chẳng biết ai sáng chế ra nó, nhưng chắc hẳn phải là một người đã hết sức chịu đựng với những chiếc hố xí hai ngăn bốc mùi nghi ngút vào ngày nắng, âm ỉ ngày mưa và bung tỏa khắp đêm trăng sáng vằng vặc. Xí xổm giải phóng con người khỏi thiên nhiên hoang dã, là phát súng khơi mào cho một thế giới không có biogas, để đến thời nay mới có một ngành công nghiệp sản xuất bếp gas, các cửa hàng cung cấp gas và các bác tài chở gas phóng nhanh vượt ẩu gây ra biết bao vụ tai nan giao thông mỗi ngày. Ông tự hào gọi mình là một công dân tiên phong của nền văn minh xí xổm. Tìm mua sách để ủng hộ tác giả Hoàng Nhật TRÊN SAO HOẢ CHỈ CÓ TRẺ CON Shopee: https://shope.ee/8KMIsUWrIn Tiki: https://goink.me/kGHl Fahasa: https://goink.me/6rCi CÁI NỒI GÌ THẾ? Shopee: https://shope.ee/4fT0VwORKz Tiki: https://goink.me/Bixa Fahasa: https://goink.me/5JW6 NGƯỜI BẮT CHIM LỢN Phuongnambook: https://goink.me/lIyx
“Chắc anh cũng đã nhận ra, một đợt sóng nhiệt mới sắp sửa kéo đến”. Gã sếp chậm rãi vào đề. “Chúa đã cảnh báo chúng tôi đây sẽ là cơn sóng khắc nghiệt nhất từ trước đến giờ. Có thể nó sẽ tiêu diệt tất cả những sinh vật sống còn sót lại. Dựa vào điều kiện thời tiết có phần dễ thở chưa từng thấy mấy ngày nay - thậm chí con người có thể đi ra ngoài vài phút vào ban ngày, chúng tôi hoàn toàn có cơ sở để tin vào cảnh báo đó”. “Khoan đã. Cho tôi tò mò một chút...”, Bim cắt lời ông sếp. “Chúa của các ông liên lạc với các ông bằng cách nào? Qua màn hình cảm ứng gắn trên cánh tủ, hay là báo mộng cho ông, giống bà nội tôi ngày xưa thường hiện về gợi ý tôi nên đánh con lô bao nhiêu à?” Gã có nắm đấm mạnh mẽ đang bắt đầu tự bẻ những ngón tay của mình. Sếp của hắn lắc đầu ra hiệu không được manh động. “Anh cứ tự nhiên báng bổ, chúng tôi sẽ không nổi giận”. Gã sếp tiếp tục. “Sự thật là Chúa đã dẫn dắt và đưa chúng tôi sống sót khỏi những cơn sóng nhiệt nhiều hơn bất cứ một tôn giáo tự phong nào khác. Còn anh, Bim ạ. Chúng tôi biết anh không hoàn toàn là một kẻ vô thần. Trong anh vẫn có một niềm tin, dù là nhỏ bé. Niềm tin đó đã giúp anh sống sót cho tới tận bây giờ. Nếu không có niềm tin, anh đã tự ném mình ra ngoài trời, hoặc treo cổ tự vẫn từ lâu rồi.” Tìm mua sách để ủng hộ tác giả Hoàng Nhật TRÊN SAO HOẢ CHỈ CÓ TRẺ CON Shopee: https://shope.ee/8KMIsUWrIn Tiki: https://goink.me/kGHl Fahasa: https://goink.me/6rCi CÁI NỒI GÌ THẾ? Shopee: https://shope.ee/4fT0VwORKz Tiki: https://goink.me/Bixa Fahasa: https://goink.me/5JW6 NGƯỜI BẮT CHIM LỢN Phuongnambook: https://goink.me/lIyx
Lý do hợp lý nhất để một người rời khỏi chiếc giường êm ái của họ vào giờ này là để đi tiểu hoặc mua bao cao su, Tâm từng nghĩ như vậy. Nhưng kể từ khi làm công việc này, cô mới biết mình đã nhầm. Trong khoảng thời gian từ nửa đêm đến năm giờ sáng, tất cả mọi trật tự xã hội đều bị đảo lộn. Những khuôn mặt thiên thần vốn lấp lánh trong buổi ban mai sẽ trở nên méo mó như những con dơi gớm guốc vỗ cánh phần phật dưới bầu trời đêm. Chuẩn mực về các mối quan hệ được đo bằng nồng độ cồn trong máu và độ tương phản sáng tối của đèn cao áp. Người ta uống nhiều hơn, nói nhiều hơn, hào phóng hơn, hài hước hơn, và dĩ nhiên là khó kiểm soát hơn. Một số người sẵn sàng làm bất cứ việc gì miễn sao được bóng tối đồng lõa. Họ trở nên liều lĩnh và tự tin, mặc dù đa phần trong số này chỉ là những kẻ hèn nhát hoặc yếu bóng vía dưới ánh nắng mặt trời.  Có lần, một gã ôm cái bụng đầy máu nhờ cô lấy giúp bông băng, thuốc đỏ. Xui cho hắn là toàn bộ thuốc chữa vết thương đã được một trường tiểu học gần đó mua để học sinh thực hành sơ cứu ếch. Cuối cùng, Tâm đành phải đắp băng vệ sinh để cầm máu cho hắn. Lần khác, một cô gái trẻ đẹp với đôi mắt thâm xì năn nỉ cô đừng nói với ai là nhìn thấy ả ở đây, sau khi mua một chiếc cưa tay, một sấp nylon màu đen và một cái xẻng. Gần đây nhất vào hôm thứ Ba, một người phụ nữ mặc đồ trắng toát từ đầu đến chân, tóc dài xõa đến tận thắt lưng cứ lầm lũi đi qua đi lại rồi hỏi Tâm có nhìn thấy con trai bà ta không. Cô nói không thấy và khuyên bà ta nên mua một chai dầu gội đầu trị tóc xơ và rối, nhưng vừa quay đi quay lại đã không thấy tăm hơi bà đâu nữa. Music: Marshall Usinger - Beholding Tìm mua sách để ủng hộ tác giả Hoàng Nhật TRÊN SAO HOẢ CHỈ CÓ TRẺ CON Shopee: https://shope.ee/8KMIsUWrIn Tiki: https://goink.me/kGHl Fahasa: https://goink.me/6rCi CÁI NỒI GÌ THẾ? Shopee: https://shope.ee/4fT0VwORKz Tiki: https://goink.me/Bixa Fahasa: https://goink.me/5JW6 NGƯỜI BẮT CHIM LỢN Phuongnambook: https://goink.me/lIyx
Hôm nay chúng ta sẽ đến với một truyện ngắn rất đặc biệt với cá nhân tôi. Truyện ngắn mang tên Ánh Dương dũng cảm. thuộc chùm 8 truyện ngắn mà tôi viết cho cuốn "Trên sao Hỏa chỉ có trẻ con", được phát hành đầu năm 2023. Tiếc thay đến phút chót tôi bị buộc phải bỏ truyện ngắn này ra khỏi bản thảo, bởi có một số người cho rằng truyện ngắn này sở hữu nội dung có thể gây tranh cãi. Thật đáng tiếc bởi đây là 1 trong những truyện ngắn mà tôi tâm đắc nhất suốt sự nghiệp 13 năm viết của mình. Trong khi 7 truyện ngắn còn lại được xuất bản, Ánh Dương dũng cảm sẽ được tôi đưa lên mạng theo hình thức blog và audiobook cho bạn đọc miễn phí. Nếu bạn đã mua cuốn Trên sao Hỏa chỉ có trẻ con và đọc hết, tôi hy vọng bạn sẽ thưởng thức nốt đứa con phải ở nhà này để cháu nó bớt tủi thân, đồng thời trải nghiệm trọn vẹn nội dung cuốn sách theo đúng tầm nhìn của tôi. Còn nếu bạn chưa mua sách, mong rằng bạn sẽ hứng thú với việc tìm mua sau khi nghe truyện ngắn này. Link mua sách "Trên sao Hỏa chỉ có trẻ con": Fahasa: https://tinyurl.com/mr3kwzma Shopee: https://tinyurl.com/2ua78tf8 Tiki: https://shorten.asia/RJRYgupW
Bá Kiên là bạn thân của Trí từ thời tóc ngôi giữa nhuộm vàng và quần ống loe vẫn còn là mốt thời thượng. Ông bà có câu “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” nhưng các phụ huynh của họ có thể hoàn toàn yên tâm khi hai đứa trẻ chơi với nhau, vì cả hai đều là mực đen ngòm, có hòa vào nhau cũng không thể đen hơn được nữa. Cả hai tạo thành một cặp lừa đảo chuyên nghiệp. Các nhà đầu tư nhẹ dạ, những doanh nhân kém năng lực và bọn trưởng giả học làm sang thường là nạn nhân của họ. “Hôm nay anh em mình sẽ ‘làm thịt’ con gà nào đây?”. Trí phấn khởi hỏi han ngay khi nhìn thấy bộ mặt lưu manh của Kiên. “Be bé cái mồm giùm cha nội. Nó mà nghe thấy thì công toi cả tháng mồi chài của tôi bây giờ”. Kiên đưa tay lên môi ra dấu trật tự...
“Cảm ơn anh đã dành thời gian cho tôi. Ban đầu tôi cứ lo anh sẽ từ chối.” Cô nói, trước khi đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm. Nửa trên khuôn mặt cô phản chiếu trong chiếc tách thủy tinh đầy nước trà và đá cục. Suốt từ khi xuất hiện đến giờ, cô luôn nhìn thẳng vào hắn bằng một ánh mắt cương quyết và lạnh lùng đến mức khó chịu. “Không đâu. Tôi cũng muốn được gặp cô từ lâu”. Miệng trả lời như vậy, nhưng trong đầu hắn thì khác. Khi cô bất ngờ gọi cho hắn vào tối hôm kia, hắn đã đắn đo mất một lúc lâu. Việc gì hắn phải tiếp cô ta cơ chứ? Chuyện của họ chẳng liên quan gì đến hắn cả. Đành rằng cô ta là vợ sắp cưới của bạn thân nhất của hắn, nhưng khi họ quen nhau, hắn đã rời Hà Nội được một thời gian và chưa hề trở về suốt từ đó đến giờ. Hắn chưa từng gặp cô trước đây, cũng chẳng định gặp cho đến trước đám cưới. “Anh ấy biến mất cách đây đúng một tháng. Từ đó đến giờ tôi chẳng nghe một chút tin tức gì của anh ấy, như thể anh chưa từng tồn tại.” Cô bắt đầu câu chuyện...
Sau nhiều ngày đánh hơi, nhóm phóng viên đã tiếp cận được với Người Dứa, một nạn nhân của mọt đười ươi. Hiện ông đang sống ngoài hoang đảo và thề sẽ không bao giờ trở lại đất liền, do bị ám ảnh bởi những mất mát đau thương cũ. Bề ngoài khắc khổ và già nua như một cụ ông trăm tuổi, Người Dứa hồi tưởng lại chuyện cũ, thi thoảng giọng ông nghẹn đi vì xúc động, đôi khi còn nổi da gà rùng mình sợ hãi. Ông cho biết trước đây mình sở hữu cả một vườn dứa rất lớn. Tôi yêu dứa hơn cả con đẻ của mình, ông tâm sự, tôi tắm cho chúng bằng nước khoáng Lavie, đút phân bón xịn cho chúng ăn, áp từng quả lên má để nựng nịu trước khi mắc màn cho chúng đi ngủ, chỉ thiếu điều dạy chúng môn toán là tôi chưa làm. Anh nhà báo không hiểu được tình cảm của tôi dành cho dứa nó vĩ đại thế nào đâu, còn thiêng liêng hơn cả tình phụ tử, lãng mạn gấp tỷ lần tình yêu lứa đôi và sục sôi đốt cháy những mối quan hệ tinh thần khác. Bọn chúng đến nhanh hơn cả một tia sét, nhẹ hơn lông nách và tàn bạo hơn bom nguyên tử. Khi tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì chúng đã hủy hoại quá nửa khu vườn. Chẳng có dấu hiệu nào hết, mọi thứ cứ dần biến mất, thưa thớt và mai một. Ngày qua ngày, tôi bất lực chứng kiến mọi thứ xung quanh mình bốc hơi vào hư vô, như thể chưa từng tồn tại bao giờ. Cảm giác đó giống như anh bán hàng ở vỉa hè vậy. Đồ đạc của anh rải tứ tung dưới lòng đường trong khi người qua lại thì quá đông. Chỉ cần anh lơ là quay mặt đi trong chốc lát là đã có kẻ nhanh tay thó một món hàng của anh rồi. Tôi đã rình bắt, đã đặt bẫy nhưng chưa từng bắt được một con mọt đười ươi nào, thậm chí đến hình dạng thực sự của chúng cũng chưa thấy. Nhưng nỗi đau mất mát về vật chất không đáng sợ bằng cảm giác bất an, bất lực, bất toại và rất nhiều loại bất khác mà tôi phải gánh chịu. Hàng đêm, trong giấc ngủ khó nhọc của mình, tôi thấy chúng ghé sát vào tai tôi thì thầm rằng hãy biết điều mà để chúng kiếm ăn, chúng sẽ chừa lại cho cái mạng, còn mà phản kháng chúng sẽ ăn thịt tôi và những người thân của tôi… Music by Peace,love,happiness from Pixabay
Anh không biết cô ấy có mặt ở đó lúc nào, cứ như thể cô luôn ở đó chờ anh vậy. Khi anh nhìn cô cũng là lúc cô nhìn lại anh, và đúng cái khoảnh khắc đó anh đã biết rằng cô là tình yêu lớn của đời mình.” Cơn đau đầu của anh lập tức tiêu tan mà chẳng cần Panadol có chứa Paracetamol, thay vào đó là một đợt cảm nắng mãnh liệt đến bốc hỏa. Anh chỉ muốn chạy ngay đến mà mà nói với cô ấy rằng anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó bọn anh sẽ hẹn hò, sẽ đứng ở hai đầu đường mà gào tên nhau như trong phim Cô nàng ngổ ngáo phiên bản Mỹ. Thế rồi bọn anh sẽ kết hôn và sống trong một căn nhà nhỏ gần hồ Trúc Bạch. Tuy vậy, cặp đôi nào cũng có lúc trục trặc, ví dụ như một lần anh đi liên hoan với công ty về nhà trong trạng thái say bí tỉ. Cô ấy pha trà cho anh uống để tỉnh rượu. Anh mới uống được một ngụm đã nhổ toẹt ra và văng tứ tung: “Trà gì mà uống như cái l*n.” Thế rồi cô ấy khóc, anh chợt ân hận và ôm cô ấy vào lòng, dỗ dành cô ấy. Sóng gió qua đi và bọn anh sống hạnh phúc mãi mãi.” Lẽ ra anh nên tiến lại mà mở lời ngay lúc đó, nhưng em biết đấy, cô ấy quá đẹp để được làm quen theo những cách thông thường. Một nỗi sợ rất vô cớ bao trùm lấy anh, như kẻ tội nhân nhỏ bé run rẩy trước nữ thần Aphrodite. Trước đây anh luôn nghĩ phụ nữ giống như những ngọn núi, luôn có cách để leo đến đỉnh, nhưng khi đối diện với cô ấy, anh mới biết có những kỳ quan nhìn từ xa đã khiến ta sợ hãi, không dám bén mảng đến gần. Artwork by Ben Chen
“Hôm nay chị Tuyết, con của cô giáo Tiên mặc chiếc áo Thuỷ thủ Mặt Trăng giống hệt chiếc mà con vừa quyên góp cho chương trình từ thiện của trường.” Khi nói câu này trong bữa ăn tối qua, Hồng chỉ muốn kiếm chuyện làm quà để bố mẹ bớt căng thẳng. Con chó còn có lúc ngừng sủa, con gà có khi quên gáy, nhưng mẹ chưa bao giờ thôi chửi mắng bố trong bữa ăn, dù là ngày thường hay ngày lễ, trời sang đông hay tiết vào thu, khi đắt khách hay gặp hôm ế hàng, khi nấu cơm khô như ngói hay nát như cứt. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa bố và mẹ là một thế giới khác, không liên quan gì tới câu chuyện này. Sáng hôm sau, mẹ Hồng quyết định nghỉ bán thịt lợn tẩm hoá chất một hôm để đi “đòi lại công bằng cho con gái” (Trích nguyên văn lời của mẹ). Suốt quãng đường ngồi sau xe đạp, Hồng thắc mắc bà định “đòi” từ ai? Con bé rất ngạc nhiên khi mẹ bỗng dưng nhiệt tình một cách thái quá như vậy. Mẹ nó vốn chẳng bao giờ quan tâm tới điều gì trừ khi có lợi cho bản thân. Vậy nên chắc chắn có một âm mưu sâu xa ở đây, kinh nghiệm đọc truyện tranh Thám tử lừng danh Conan và Kindaichi mách bảo Hồng.
Bu đã hy vọng người đang mở chiếc cửa gỗ màu đỏ nặng nề kia là bố nó, nhưng cuối cùng lại là cô thư ký. Vừa nhìn thấy thằng nhóc, khuôn mặt cô ta hiện lên biểu cảm khó hiểu như thể đang đọc đề bài kiểm tra thi học kỳ Toán. Phải mất một lúc cô mới nhận ra Bu, vì nó đã lớn hơn nhiều so với cách đây ba năm, trong khi cô ta vẫn y hệt như trước, vẫn khuôn mặt lem nhem phấn son như gã hề trong truyện Người Dơi cùng cặp ti to như mấy cô gái Tây trong băng video ca nhạc của anh trai Bu. “Mày đến đây làm gì?”. Cô ta hỏi cộc lốc, hệt như cô giáo của Bu mỗi lần nó giơ tay thắc mắc về bài học trên lớp. “Cháu... cháu muốn gặp bố ạ.” Bu rụt rè nói. “Ở đây chẳng có ai là bố của mày cả. Căn nhà này chỉ có bố của con gái tao thôi.” Cô thư ký rít lên qua kẽ răng. Sau khi nhận ra mình đang nói những lời quá khó hiểu với một đứa trẻ con tám tuổi, cô ta xua đuổi: “Mau cút về với con mẹ miệng lồn răng cá mập của mày. Còn bén mảng đến đây một lần nữa, tao sẽ trói chân tay mày lại để bán sang Trung Quốc đấy.” Sau đó, giống như một cảnh trong bộ phim Hong Kong dài tập mà mẹ Bu thường xem, cô thư ký đóng sầm cánh cửa trước mặt nó.
Có một lần, nhóm người đó đụng mặt Tèo trên đường ra về. Tèo đang chơi với con chó hàng xóm, còn họ đang khệ nệ bê chiếc bàn trang điểm của mẹ. Đứa trẻ nào khi nhìn thấy người lạ lấy đồ của chúng cũng sẽ phản ứng như một phản xạ vô điều kiện, Tèo cũng vậy. Thằng bé chỉ tay về phía chiếc bàn và thốt lên một tiếng “A!!” thật to. Ngay lập tức nó cảm thấy hối hận vì đã thu hút sự chú ý của lũ người bặm trợn. Gã “đầu đàn”, kẻ duy nhất không phải bê đồ bèn dừng lại để quan sát Tèo. Người hắn cao và gầy như một con bù nhìn rơm, với một vết sẹo chạy dài từ trán đi qua mũi và dừng lại ở gò má bên trái, trông như đường ray xe lửa xuyên qua ngọn núi mấp mô. Tèo không biết tên gã đại ca đó. Nó thường gọi hắn là Mặt Sẹo, theo tên của con sư tử độc ác trong bộ phim hoạt hình Vua sư tử. Hắn ra lệnh cho hai tên thuộc hạ còn lại tiếp tục bê chiếc bàn trang điểm ra đầu ngõ. Khi chỉ còn lại một mình với Tèo, hắn nở nụ cười nham nhở, khiến Tèo liên tưởng đến mèo Tom mỗi lần nghĩ ra một quỷ kế nào đó để bắt chuột Jerry. “Mày á ố cái gì đấy, thằng ranh con?” Hắn tiến lại gần và hất hàm hỏi Tèo. “Chiếc bàn kia... là của bố mua cho mẹ.” Tèo rụt rè trả lời. Con chó lùi lại sau lưng thằng nhóc và bắt đầu gầm gừ cảnh giác. “Mọi thứ trong nhà mày sớm muộn gì cũng là của tao hết. Hiểu chưa thằng ranh? Kể cả con mẹ mày.” Hắn dí sát mặt vào Tèo như để thằng nhóc được nhìn thấy vết sẹo rõ hơn. Tèo nhắm mắt và bịt mũi, vì ngoài nhan sắc gớm ghiếc, người gã du côn còn toả ra mùi rượu nồng nặc, hôi hám. Con chó bất ngờ lồng lên và sủa nhặng xị khiến Mặt Sẹo phải lùi lại. Hắn quát con chó rồi đưa chân ra, giả bộ sắp sút một phát vào đầu nó. Nhưng đến một đứa trẻ con sáu tuổi như Tèo cũng biết rằng đừng bao giờ gây sự với bọn chó, nên Mặt Sẹo chỉ giữ nguyên nụ cười nham nhở rồi lủi đi mất dạng.
Comments 
Download from Google Play
Download from App Store