Hãy coi những xung đột, xích mích, gồ ghề của cặp vợ chồng mới cưới, là một trong những trải nghiệm mới mẻ của hôn nhân. Hôn nhân là một cuốn sách mới, được viết bởi 2 tác giả, có hai nhân vật chính, và có biết bao nhiêu luận điểm, đặc biệt là, cũng không biết khi nào thì có đoạn kết.
"Giao tiếp không phải là chìa khóa. Giao tiếp chân thành mới là chìa khóa."
Difficult times are inevitable. When we accept the truth that bad things happen to good people, we can start to make sense of them. We can also start to understand how we get through tough times.
Như những ngọn núi từng leo qua, như những đỉnh núi từng chinh phục, như những vùng đất từng đặt chân tới,... hành trình tiền hôn nhân có thể vừa tươi đẹp, gọn gàng và đáng nhớ, nhưng cũng có thể vừa mệt mỏi, nhọc nhằn, trắc trở và khiến người ta đôi lúc muốn dừng lại và tự hỏi: "Liệu có thực sự muốn/cần kết hôn hay không?".
...có thể là một lời khuyên thừa, nhưng không phải là một lời khuyên sai."
Bình thường hóa việc có người tiếc và có người không. Bình thường hóa việc dù có tiếc đến mấy thì cũng không muốn trải nghiệm lại khoảng thời gian đó và không muốn quay lại với người cũ. Cũng bình thường hóa việc kể cả không tiếc nuối gì, nhưng một khắc nào đó trong đời vẫn sẽ nhớ đến khoảng thời gian ấy - đó là nhớ đến, không phải nhớ nhung.
Không có gì là thực sự tốt hay hoàn toàn xấu, nhưng suy nghĩ khiến nó trở nên như vậy.
“Cuộc sống đầy đủ thì người ta không bị tâm thần? Bệnh tâm thần bắt nguồn từ thiếu thốn mà ra ư?” - Hwang Yeo Hwan - Phim Chút nắng ấm mỗi ngày
Có thể nhiều năm sau kể từ ngày kinh hoàng đó, mình hi vọng nếu có 1 điều gì mới mẻ đến với cuộc sống của các em, đó sẽ là tâm lý các em có thể bắc một cầu nhịp ổn định mới, đến với chương mới của cuộc đời.
Nếu lời kêu cứu trở thành một phương tiện để gán tội ngược lại, thì ai còn muốn nói nữa.
Một đại dịch của các trường học, một chấn thương tập thể mà ở bất cứ tập thể nào cũng sẽ có người gánh chịu.
“Ngôn từ mãnh liệt nhất không cần thốt ra là nụ hôn. Niềm an ủi vĩ đại nhất không thể nói thành lời chính là cái ôm.”
Khi bạn có ý định tự tử, bạn chỉ nghĩ về ý định đó. Nhưng khi mẹ của bạn biết bạn có ý định tự tử, mẹ của bạn sẽ nghĩ thế nào?
My recovery from manic depression has been an evolution, not a sudden miracle.
Đây không phải là một podcast chửi khách, nếu có giống hoàn cảnh ngoài đời thì chỉ là sự ngẫu nhiên.
Cùng lắm là dù chán người yêu bạn đến mức ngấy và ớn nhưng vẫn không muốn chia tay, thì hãy tự nhủ: “Nếu đêm nay MU chỉ cần hoà hoặc thua không quá 3 bàn với Aston Villa thì mình vẫn sẽ ở bên cạnh nhau nhé” :))
“Sự hiện diện của bạn thực sự là niềm vinh hạnh trong ngày vui của chúng tôi.” Mình mong rằng những người đến chung vui với các bạn trong ngày cưới, cũng là người các bạn muốn họ chứng kiến bạn đã, đang và sẽ hạnh phúc như thế nào, cùng với người mà bạn chọn. Và phần 2 của vấn đề này, có thể được publish khi mình cưới ^^
Lý do của kết thúc là kết thúc. Không hợp tuổi, bố mẹ anh không thích em, môn đăng hộ đối, vì yêu nên chia tay,… - tất cả chỉ là cái cớ để hợp lý hoá việc chia tay, vì hết yêu. Vì hết yêu nên mới chia tay thì có.
Cái cũ đi thì sẽ có cái mới đến, trám khít vào lỗ hổng ở mảng tâm hồn đó; hoặc những mảng tâm hồn khác sẽ phát triển hơn để bù lấp vào phần đã mất, cho đến ngày vết thương lành lại, và không còn đau nữa. Tôi sẽ gọi đó là "bình thường hoá".