“Những ngày Hà Nội mưa suốt như thế này, ở trong một khoảng không nhỏ hẹp và nhìn ngắm thứ gì đó sáng lên trong bóng tối yên ả, cuộc sống, tình yêu, những mối quan hệ, nghệ thuật, mọi sự vật, sự việc và cảm xúc… Có khi nào chúng ta nhìn thấy vẻ đẹp của nó được bằng những lúc như thế này.”
“Có bao nhiêu những chuyện buồn vui đã cùng nhau trôi vào những chiếc vỏ chai rỗng ấy? Một khoảng không trong suốt cất giấu những bí mật, những tâm sự, những điều không thể nói cùng ai ngoài một bartender xa lạ.”
"Tôi biết em vẫn thường hay khóc một mình suốt nhiều năm dài, tôi biết em cô đơn hơn những gì tôi vẫn tự cho rằng mình đã trải qua..."
“Có thể có người yêu tôi thật nhiều, nhưng để đạt được sự thấu hiểu và đặc biệt là những liên kết vô hình thế này, con người ta cần rất nhiều thời gian - đôi khi là nhiều hơn quỹ thời gian mỗi người có thể có.”
“Chỉ là muốn nghe giọng nói đó một lần nữa, đâu đó trong đời, rồi sống tiếp.”
“Có tình yêu tưởng chừng như vững chãi, khi chia tay chẳng ai nói đủ lời…”
“Em vẫn nằm đó, ngủ yên. Trong sự bề bộn của cuộc đời này, tôi không biết mình sẽ phải làm gì cho em, nhưng chắc chắn tôi muốn em có thể có những giấc ngủ yên như thế.”
“Chúng ta ai rồi cũng sẽ “thay đổi”, nhưng không phải sự đổi thay nào trong đó cũng có nghĩa là mình sẽ tốt lên hay xấu đi…
"Có lẽ chúng ta không biết mình thực sự là ai cho đến khi gắn bó lâu dài với một người. Có lẽ khi yêu sâu đậm một ai đó cũng là lúc ta hiểu về chính mình hơn..."
“Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...”
Một thứ nước vô hình, mỏng manh và mạnh mẽ rơi xuống từ khoảng không vô định...
"Thật ra chúng ta đều cô đơn. Ngoài kia chỉ là nhiều niềm vui giả tạo hơn những nỗi buồn thật lòng".