Buổi sáng mùa thu hôm ấy, khu rừng nguyên sinh [1] rộn ràng tiếng reo cười của chim muông hoa cỏ và thú rừng… Bởi hôm nay là lễ hội khai trường. Riêng Sóc Nâu đang ở trong một tâm trạng nôn nao khó tả vì đây là lần đầu tiên Sóc Nâu đi học. Lớp học của Sóc Nâu thật là đẹp, bàn ghế, tranh ảnh đủ màu. Tấm bảng thật to được treo trên tường ở chính giữa. Sóc Nâu ngồi vào bàn học, đưa mắt nhìn quanh. Ô hay, bé Sóc nhà bên cạnh hôm nay được mẹ tết cho chiếc đuôi màu đỏ rực, trông mới đẹp làm sao! Chóp Mào được mẹ đan cho mũ mới, màu đỏ thắm. Bạn Tắc Kè cũng được mẹ thêu cho áo hoa tinh tươm. Ngay cả Quạ Khoang cũng, đeo chiếc nơ vàng tươi sáng… Ôi, còn mỗi mình Sóc Nâu chẳng có gì, Sóc Nâu muốn khóc quá! Cô Yến Phụng líu lo giảng bài như đang hát, còn Sóc Nâu thì cứ ngẫm nghĩ mãi vì sao mẹ để cho Sóc Nâu đi học mà lại chẳng bằng ai thế này… Rồi Sóc Nâu lại càng thêm buồn khi nhớ đến túi hạt dẻ mẹ đã rang cho để sẵn trên bàn mà khi sáng vì vội đến trường, Sóc Nâu quên mang theo… Giá như đang được ở nhà, đang được ở bên mẹ thì Sóc Nâu vừa nhá hạt dẻ, vừa đòi nghe mẹ kể chuyện ngày xưa… Nghĩ đến đây thì Sóc Nâu không thể kiềm chế [2] được nữa, bèn òa lên nức nở… Cô giáo Yến Phụng ngạc nhiên, đi đến tận chỗ Sóc Nâu ngồi để hỏi vì sao… Sóc Nâu đứng lên tức tưởi thưa: – Thưa cô, vì mẹ em không thương em! Mẹ không cho em mặc đẹp như bạn Tắc Kè, không cho em tô điểm như bạn Sóc Đuôi Đỏ, không cho em cài nơ như bạn Quạ Khoang. Hu… Hu… Hu… Hiểu ra, cô giáo Yến Phụng dỗ dành, lấy khăn lau nước mắt cho Sóc Nâu. Rồi cô ôn tồn giải thích: – Sóc Nâu luôn được mẹ thương chứ sao lại không? Sáng nay mẹ đã chải cho Sóc Nâu có bộ lông mượt mà. Mẹ đan cho Sốc Nâu chiếc túi đựng bút bằng cỏ non xinh xinh… Còn bạn Sóc Đuôi Đỏ chăm làm việc nhà, nên mẹ thưởng cho phấn màu tô chiếc đuôi. Bạn Chóp Mào hát ru em ngủ, nên mẹ rảnh tay đan cho chiếc mũ. Tắc Kè giúp mẹ luồn kim nên mẹ thêu hoa lên áo. Quạ Khoang cùng tìm thức ăn cho cả nhà với bố mẹ nên được thưởng chiếc nơ vàng… Còn Sóc Nâu có làm gì giúp mẹ ở nhà không? Sóc Nâu lúng túng… vì ở nhà Sóc Nâu chỉ chuyền thoăn thoắt từ cành này sang nhánh nọ thôi! Thấy Sóc Nâu đứng im, mắt nhìn xuống đất, cô giáo Yến Phụng lại líu lo:– Không sao! Không sao! Từ trước tới giờ Sóc Nâu chưa biết giúp mẹ, thì bây giờ trở đi, Sóc Nâu tập làm để giúp mẹ dần dần. Còn Sóc Nâu đến trường là để học, nên chỉ cần ăn mặc sạch sẽ, có đủ sách vở, thước, bút. Vào lớp phải chăm ngoan. Nếu Sóc Nâu học giỏi, lại chăm chỉ việc nhà giúp mẹ thì sẽ được thưởng nhiều quà đẹp. Sóc Nâu nín khóc rồi. Vậy Sóc Nâu muốn cô thưởng gì nào? Sóc Nâu tươi tỉnh: – Thưa cô, hạt dẻ ạ! Cô giáo Yển Phụng mở giỏ xách, lấy ra chiếc túi xinh xinh, trông quen quen… – Đây là chiếc túi hạt dẻ mẹ Sóc Nâu gửi cho cô để dành thưởng Sóc Nâu. Sóc Nâu ngoan nên rất xứng đáng được phần thưởng này. Giờ chơi hãy lấy ra ăn nhé! Sóc Nâu nhận hạt dẻ, vòng tay cảm ơn cô giáo Yến Phụng. Từ đó, mỗi lần Sóc Nâu được điểm mười, cô giáo Yến Phụng luôn thưởng cho Sóc Nâu nhiều hạt dẻ… Ở nhà Sóc Nâu giúp mẹ làm việc, lại được mẹ cho thêm nhiều hạt dẻ nữa, tha hồ thích, tha hồ nhấm nháp… Liên tiếp nhiều năm liền Sóc Nâu đều đạt danh hiệu Học sinh Xuất sắc và bao giờ phần thưởng cho Sóc Nâu cũng là một túi hạt dẻ thật to, đúng như mơ ước. Vì vậy, Sóc Nấu luôn đến lớp để học giỏi, học chăm chứ chẳng cần phải chải chuốt gì và… Sóc Nâu vẫn chỉ là Sóc Nâu thôi! Ý nghĩa câu chuyện Sóc Nâu đi học Nhờ đi học, Sóc Nâu hiểu ra được nhiều điều bổ ích, trở nên người học trò giỏi, chăm ngoan, luôn được mẹ và cô giáo thưởng cho những thứ mà mình yêu thích và mơ ước Thử thách dành cho các bạn nhỏ Lần đầu đi học, Sóc Nâu khóc vì hiểu lầm mẹ như thế nào? Cô giáo khuyên Sóc Nâu làm những gì để luôn được thưởng? Theo con, vì sao Sóc Nâu ngày càng thích đến lớp?.
Có một người nuôi hai con ngựa. Một hôm, người chủ ngựa đặt những đồ vật buôn bán lên hai chiếc xe ngựa, mỗi một con ngựa kéo một xe. Trên đường, một con ngựa tụt dần lại phía sau. Ông chủ liền lấy tất cả đồ ở xe ngựa phía sau chất lên xe ngựa trước. Con ngựa phía sau thấy đồ trên xe của mình được khuân đi hết, nó mau chóng chạy lên phía trước và cười nhạo con ngựa kia: – Ha ha! Anh có chịu nổi không! Anh phải chịu khổ rồi! Anh càng chịu khổ thì ông chủ sẽ càng hành hạ anh. Chú ngựa phía trước không nói lời nào, tiếp tục cố gắng đi về phía trước. Con ngựa lười biếng thấy thế lại càng đắc ý, không ngừng trêu chọc chú ngựa cần cù kia, nhưng chú ngựa đó vẫn không phản ứng gì. Có người nói với ông chủ rằng: “Ngài chỉ cần nuôi một con ngựa thôi, nuôi hai con như thế chẳng phải là lãng phí sao? Chẳng bằng giữ lại một con, đem con ngựa lười nhác kia bán đi, như thế ngài vừa có tiền, lại còn tiết kiệm được lương thực”. Ông chủ nghe thế, cảm thấy ý kiến đó không sai, liền làm theo. Con ngựa lười biếng vừa nghe thấy chuyện không hay, vội vàng nghĩ cách bỏ chạy, nhưng nó chưa kịp chạy thì ông chủ lập tức túm lấy dây cương và dắt nó đến bán cho lò mổ. Ý nghĩa câu chuyện ngụ ngôn Con ngựa lười biếng Con ngựa lười tự cho rằng mình thông minh, luôn nghĩ cách chiếm đoạt lợi ích từ người khác. Kết quả nó lại bị tổn thất, thậm chí còn không giữ nổi tính mạng. Người cần cù nỗ lực sẽ được đền đáp một cách thích đáng, còn những kẻ lười biếng ích kỷ kết cục cuối cùng sẽ chỉ gặp phải tai họa..
Trong một hang chuột có ba con chuột cùng chung sống. Một hôm, phát hiện dưới đáy liễn mỡ của nhà nọ vẫn còn một ít mỡ, chúng đều muốn nếm thử. Nhưng chiếc liễn quá cao, nếu đẩy nó rơi xuống thì mỡ sẽ đổ tung tóe. Phải làm thế nào đây? Ba con chuột nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết: Con nọ cắn vào đuôi con kia rồi thả mình xuống để húp mỡ, con đầu tiên sau khi húp mỡ xong thì lại cắn đuôi thả con thứ hai xuống, rồi cứ làm như thế cho đến hết lượt. Còn con nào được xuống đầu tiên thì phải dùng đến cách bốc thăm. Đã nghĩ ra cách tốt mà lại có thể thực hiện được, ba con chuột bắt đầu bắt tay vào thực hiện. Một con chuột rút thăm được là con được thả xuống đầu tiên. Nó nghĩ: “Ôi, hôm nay ta thật may mắn, chút mỡ đó cũng đủ để ta húp no”. Con chuột được thả xuống thứ hai thì nghĩ: “Chỉ có chút mỡ như thế, nếu như để nó húp trước thì ta còn gì để húp nữa? Ta có thể tự mình nhảy xuống để húp được mà!”. Con chuột thứ ba ở phía trên cùng cũng suy tính: “Mỡ trong liễn còn ít như thế, nếu hai bọn chúng húp trước thì liệu còn phần cho ta không? Chẳng bằng không cần họ nữa, ta có thể tự mình nhảy vào để húp được”. Cuối cùng, ba con chuột đều ở trong liễn mỡ kêu “chít chít chít”. Bài học từ câu chuyện Ba chú chuột ăn vụng mỡ Một người năng lực có hạn khi muốn thực hiện mục tiêu của mình thì phải hợp tác với những người khác. Nhưng trong quá trình hợp tác mà vẫn còn lòng ích kỷ thì kết quả thường sẽ thất bại, vừa hại người lại hại cả mình, cũng giống như ba chú chuột trong câu chuyện kể trên.
Chào buổi tối tất cả mọi người, hôm nay mình sẽ đi vào một chủ đề mà mình thấy nhiều cha mẹ băn khoăn trên các diễn đàn con tự học, đồng hành học tiếng Anh với con, Cho trẻ 0 – 3 tuổi học tiếng Anh ở đâu là phù hợp nhất. Đối với trẻ lần đầu tiếp xúc với tiếng Anh, việc chọn được trung tâm phù hợp là rất quan trọng, trung tâm tiếng Anh cho trẻ phải hội tụ đủ các yếu tố về chất lượng giáo viên, cơ sở vật chất, giáo trình, phương pháp phù hợp. Tất cả sẽ cộng hưởng để mang lại những kết quả học tập tốt nhất giúp cho trẻ có thể tiếp thu được kiến thức một cách tự nhiên. Để lựa chọn trung tâm Anh ngữ cho con, bố mẹ cần lưu ý: Thứ nhất, cần xem xét chương trình, giáo trình học phù hợp với lứa tuổi. Với mỗi độ tuổi, tại trung tâm tiếng Anh lại lựa chọn bộ giáo trình phù hợp. Bên cạnh đó, còn có chương trình học phù hợp với khả năng, nhận thức của trẻ. Đó là lý do tại sao khi bắt đầu vào học tại trung tâm, bé nhà bạn sẽ được test kiểm tra năng lực, trình độ. Thứ hai, ở mỗi độ tuổi, tâm lý trẻ thường có sự khác biệt đáng kể, nên trình độ và sự quan tâm của giáo viên với trẻ cũng là 1 yếu tố cần được xem xét. Ở độ tuổi của trẻ, rất cần được quan tâm, bởi vậy mà giảng viên thân thiện và gần gũi sẽ giúp khơi gợi đam mê cũng như cảm hứng học tiếng Anh của trẻ. Với tiếng Anh, nhiều phụ huynh ưu tiên lựa chọn lớp có 100% giáo viên là người bản ngữ. Tuy nhiên, nên kết hợp giữa người Việt có kỹ năng, chuyên môn tốt và người bản ngữ để bé có thể học và giao tiếp được tốt hơn. Thứ ba, Cơ sở vật chất tốt, môi trường học tập Môi trường học tập tốt nhất tại trung tâm tiếng Anh nên được trang bị đầy đủ thiết bị và công nghệ hỗ trợ quá trình học tập của các bé. Học tiếng Anh cần phải được rèn luyện cả 4 kỹ năng nghe - nói - đọc - viết thì trang thiết bị hỗ trợ là điều không thể thiếu. Lớp học tổ chức kiểu môi trường giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh sẽ là điều kiện tốt giúp bé bắt nhịp, phản xạ nhanh trong quá trình học tập cũng như hình thành ngôn ngữ mới. Từ đó, kích thích khả năng tìm tòi, học hỏi giúp bé phát huy được hết khả năng sáng tạo trong suốt quá trình học tập.Với các bé nhỏ, chưa có nhiều mục đích học tập. Việc học tiếng Anh từ sớm chỉ tạo nền tảng, trang bị kiến thức cũng như phản xạ như bắt gặp ngoại ngữ thì việc tạo cho bé môi trường vừa học vừa chơi là điều không thể bỏ lỡ. Tại nhiều trung tâm, ngoài kiến thức từ vựng trên lớp, còn được xen kẽ kiến thức thực tế, được đi trải nghiệm trò chuyện trực tiếp với người nước ngoài rất thú vị. Trong những năm gần đây, mọi người ngày càng nhận thức được tầm quan trọng của việc học ngoại ngữ nhất là tiếng Anh, vì thế đã định hướng và đầu tư cho con mình học tiếng Anh ngay từ khi còn rất nhỏ, và phổ biến nhất là bắt đầu học từ 3 tuổi trở lên. Trong bài trước, mình có đề cập đến chủ đề CHO TRẺ TỪ 0 – 3 TUỔI LÀM QUEN VỚI TIẾNG ANH – CẦN HAY KHÔNG CẦN, mọi người đều thống nhất, là cần, rất cần. Và việc này phải bắt đầu càng sớm càng tốt, có thể bắt đầu từ khi trẻ chào đời, và mốc quan trọng là từ 2 đến 2.5 tuổi, khi trẻ bắt đầu học nói. Và như thắc mắc của nhiều bố mẹ trên các diễn đàn, ở đây có một lỗ hổng to đùng. Đó là: Chỉ có các trung tâm dạy tiếng Anh cho trẻ từ 4 tuổi trở lên. Hiếm lắm mới có trung tâm nhận trẻ 3 tuổi. Vậy nếu bố mẹ muốn tìm trung tâm dạy cho trẻ từ 0 – 3 tuổi thì ở đâu. Phần đa đều phải tự dạy con ở nhà. Nhưng dạy ở nhà có chất lượng không, thường thì chỉ được thời gian đầu, rất ít bố mẹ có thể có đủ thời gian (cái này phụ nè), sự kiên trì, và kiến thức (cái này mới là chính) để dạy con đạt được yêu cầu mà mình đặt ra: ngữ âm chuẩn, ngữ pháp chuẩn, ngôn ngữ phong phú… Phương án của nhiều cha mẹ hiện nay là tự cho con nghe tiếng anh, theo dõi các chương trình tiếng anh cho trẻ ở nhà, đọc sách cùng con, thuê gia sư riêng… Tuy nhiên, vì lứa tuổi nhỏ, nên kết quả thường rất khó đánh giá. Bài nói chuyện của mình hôm nay sẽ kết thúc ở đây. Buổi sau, mình sẽ nói về những khó khăn khi cho trẻ 0 – 3 tuổi học tiếng Anh. Mọi người cùng theo dõi nhé.
Theo các nhà nghiên cứu về giáo dục, việc học ngoại ngữ giúp trí não con người phát triển. Tuy nhiên, nên bắt đầu học ngoại ngữ, trong đó có tiếng Anh – ngôn ngữ giao tiếp quốc tế từ khi còn nhỏ có nên không, nên bắt đầu từ độ tuoori nào và như thế nào? Là những câu hỏi nhiều người đặt ra. Xuất phát từ bản thân gia đình mình, theo mình, việc cho con học ngoại ngữ từ nhỏ, độ tuổi càng nhỏ càng tốt, thậm chí, từ khi mới sinh, là cần thiết. Bởi, não bộ của trẻ nhỏ như miếng bọt biển, thu nhận mọi thông tin từ môi trường xung quanh. Độ tuổi càng nhỏ, lực hút càng lớn. Đặc biệt là độ tuổi từ 0 đến 3 tuổi, độ tuổi mà cấu tạo của các cơ quan nghe, phát âm của trẻ phát huy chức năng bắt chước mạnh nhất, giúp trẻ học cách phát âm và hình thành ngữ âm ở trẻ. Hiện ở khắp cả nước, các trung tâm tiếng anh thường bắt đầu nhận trẻ từ 4 tuổi, nhưng theo mình, việc giới thiệu ngoại ngữ cho trẻ ở độ tuổi này đã khá muộn. Mình có 2 bé, một bé hiện 8 tuổi, 1 bé 6 tuổi, là 2 podcaster chính của kênh English Read aloud, và như mọi người thấy, giọng 2 bé phát âm chuẩn giọng Anh – Anh. Trước khi sinh con, mình có đọc qua nhiều bài báo, trong đó, nhiều chuyên gia tâm lý nghiên cứu ngôn ngữ cho trẻ đều đồng ý rằng, ngôn ngữ của trẻ phát triển bình thường khi được 18 tháng tuổi, trẻ đã có thể nói được trung bình khoảng 50 từ, và việc tiếp thu 2 thậm chí 3 4 ngôn ngữ cùng một lúc sẽ làm tăng tư duy cho bộ não, đồng thời giúp trẻ nói được nhiều từ hơn so với mootj đứa trẻ chỉ tập nói một ngôn ngữ là tiếng mẹ đẻ của chúng. Nhờ đó, ngôn ngữ phát triển một cách đột phá. Thời kỳ từ 2 tuổi đến 2 tuổi rưỡi là thời kì quan trọng nhất, đây cũng là thời điểm tối ưu, mẫn cảm với ngôn ngữ nhất trong suốt cả cuộc đời.Tim nhà mình đã được mẹ thực hiện giáo dục sớm từ 4 tháng tuổi, đến 2 tuổi rưỡi, dù nói chậm, bé đã nhận biết được hơn 200 mặt chữ cả Anh và Việt, và cho tới khi bé có thể nói sõi, việc giới thiệu tiếng Anh cho bé ngay từ lúc bé hơn 1 tuổi thông qua phương pháp Glenn Domann đã giúp bé làm quen ngôn ngữ tiếng Anh một cách tự nhiên. Việc thường xuyên được nghe các kênh tiếng Anh bản ngữ giúp bé học nhanh, nghe và bắt từ rất chuẩn, khả năng bắt chước ngữ điệu, ngữ âm cao hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Đến thời điểm hiện tại, bé đã 8 tuổi, khả năng nói tiếng Anh rất trôi chảy, tự nhiên, khi nói những câu dài, ngữ điệu tự nhiên, khả năng nối âm, nối từ rất tốt. nhờ đó, bé có thể nói với tốc độ rất nhanh mà không hề bị vấp. Tiếng Anh đối với bé cũng quen thuộc như tiếng Việt vậy, thậm chí ở một vài mặt, còn nhỉnh hơn cả tiếng Việt. Học ngoại ngữ sớm, giúp bé trở nên tự tin trong giao tiếp, thậm chí, mới lớp 2, bé có khả năng theo các lớp tiếng Anh với các anh chị lớp 3, lớp 4, không hề có cảm giác e ngại. Khi tham dự các kì thi quốc tế về tiếng Anh, bé tỏ ra bình thản, không căng thẳng như các bạn cùng thi, việc thi với bé cũng chỉ giống như 1 cuộc trò chuyện hằng ngày. Ngoài ra, nhiều nghiên cứu khác cũng chỉ ra rằng, học ngoại ngữ sớm thật sự tốt cho não bộ, đặc biệt với trẻ em. Ngoài việc tạo cho trẻ nhiều cơ hội và thời gian để học tập hơn, giúp trẻ phản xạ tự nhiên và phát âm giống người nước ngoài hơn, việc được học và giao tiếp cả hai thứ tiếng, dịch từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác giúp não của trẻ được "tập thể dục" và gia tăng sự linh hoạt của hệ thần kinh. Cũng nhờ đó, trẻ biết ngoại ngữ hình thành khả năng lọc các thông tin bị nhiễu, tăng khả năng tiếp thu và xử lý được lượng lớn kiến thức mới. Đặc biệt ở lứa tuổi mầm non, việc dạy ngôn ngữ, ví dụ như tiếng Anh thường được kết hợp với các hoạt động vừa học vừa chơi với bạn bè. Trẻ vừa được khám phá thế giới, vừa kết nối với những người xung quanh và qua đó học thêm ngôn ngữ. Từ đó, trẻ được nâng cao kỹ năng giao tiếp và không còn cảm thấy e ngại trước mọi người. Khi dần trở nên tự tin và mạnh dạn, trẻ sẽ ham thích khám phá, tò mò hơn những điều xung quanh và trở nên dễ đồng cảm hơn khi có cơ hội hiểu rõ hơn về chúng.
Once upon a time there was sweet little girl. Everyone called her Little Red Riding Hood, because she always wore a red riding hood. It had been given to her by her grandmother, who loved the little girl very much. One day Little Red Riding Hood’s mother said, “Here, child, take this basket to your grandmother. It’s got bread, butter, cake and berries in it. She’s feeling sick and I hope this will make her feel better. Don’t talk to strangers, don’t leave the path and walk straight to your grandma’s house. “ Little Red Riding Hood’s grandmother lived half an hour away in the woods outside the village. So Little Red Riding Hood set off. The girl had just entered the woods, when a wolf came out of the trees. She wasn’t scared because she didn’t know wolves are dangerous. “Good day, Little Red Riding Hood”, the wolf greeted her. “Good day, Mr Wolf”, the girl replied. “Where are you going?” he asked. “I’m going to visit my grandmother, because she isn’t feeling very well”, Little Red Riding Hood replied. “What do you have in that basket?” asked the wolf. “I have some bread, butter, cake and berries to take to grandma”, she replied. “Excellent! And where does your grandmother live?” asked the wolf and Little Red Riding Hood explained exactly where her grandma lived. They walked together for a while. Then the wolf spoke again. “What lovely flowers there are here! Why don’t you pick some for your grandma?” The girl looked around and saw all those beautiful flowers. She thought that her grandmother would be delighted to have some fresh flowers and, despite her mother’s advice, she left the path. While Little Red Riding Hood went deeper into the woods to pick flowers, the wolf went straight to her grandmother’s house. He knocked on the door and heard a voice inside “Who is it?” ‘It’s me, Little Red Riding Hood. I’ve brought you bread, butter, cake and berries”, the wolf said, disguising his voice. “How lovely! Give the door a big push and come in. I don’t have the strength to come and open it.” The wolf entered the house, went to the old woman’s bed and ate her whole. Then he put her clothes on and slipped into the bed. When Little Red Riding Hood arrived at her grandmother’s house, she noticed that the door was open. The girl went in and went to the bedroom. Usually she felt very happy at her grandma’s but that day something felt different. “Good morning!” she said, but no one replied. Her grandmother looked strange. “Oh, Grandma, what big ears you have!” exclaimed Red Riding Hood. “All the better to hear you with!” the wolf replied in a fake voice. “Oh, Grandma, what big eyes you have!” she continued. “All the better to see you with!” the wolf said. “Oh, Grandma, what big hands you have!” “All the better to grab you with!”, the wolf said.“Oh, Grandma, what a big mouth you have!” exclaimed Red Riding Hood. “All the better to eat you with!” The wolf roared, jumped off the bed and ate the poor girl whole. With his stomach full, the wolf got back into grandma’s bed and fell asleep, snoring loudly. A huntsman, who was passing by the house, heard him and thought it was very strange for the old woman to snore so loudly. He looked inside and saw that it was the wolf who was snoring. The huntsman had been looking for the wolf for a long time. At long last he had found him! The huntsman lifted his gun and was just about to shoot, when he had a thought. Maybe the old woman was still alive inside his belly! So the man took a pair of scissors and cut open his belly. He saw a red hood popping out and then Little Red Riding Hood jumped out. The huntsman cut a bit more and the grandmother came out, too. Little Red Riding Hood gathered some stones and they filled the wolf's belly with them. When he woke up, he was scared and tried to run away but the stones were so heavy that he fell down dead. The three ate some cake, happy in the knowledge that the wolf was not going to be a danger anymore.
RAINING CATS AND DOGS “it’s raining cats and dogs today”, said the mother to her son. Cats and dogs? The boy quickly ran outside to see. He looked up to the sky, but he didn’t see any cats or dogs. “What do you mean, mom?” the boy asked. “How can it rain cats and dogs?” “oh, no. I don’t mean cats and dogs are falling from the sky”, said the mother. Then she said: When peole say that, they really mean it’s raining hard. #Englishreadaloud #adayabook #readingchallenge it’s the end for the day. If you like it, please subscribe to English read aloud channel and like and share this podcast. Thankyou.
The story is about a kid everyone thought was so terrific and so cool. That kid was me. I knew how to draw great pictures. I even brushed my teeth – most of the time. And I had a few friends to play with. My parents left me alone a lot. They thought that I was a cool kid. But that was only on the outside. They didn’t really know me. Nobody knew what I was realy like on the inside – except my grandma. She wanted to know how I felt. “What’s the matter?”, she asked. And I told her everything, like how scared I was without a night-light or how awful I felt when I dropped the ball. I like talking to grandma. She was a good listener. And I could ask her all kinds of questions. Grandma was the only one I would let hug me. One day she left for a long vacation. But before she went, she gave me a special present. It was a teddy bear. “oh, no!” said my father. “He’s too old for that! He’s big boy now!”. “I agree”, said my mother, shaking her head. “He won’t play with it. He’s already into computers”. What a weird present for a cool kid, I thought. “Nonsense!” replied grandma. “Nobody is too old for a teddy! It will keep him company while I am away” Then I took another look at Teddy and decided that I liked him – except for the stupid ribbon, of course. He was soft and cuddly and kind of fun to hold. I took him with me when I was sure nobody could see him. But when my mother cleaned my room, she put him away at the top of the closet. “What was grandma thinking! You’re too big for this”, she insisted. But I took him down as soon as she left the room. Grownups think it’s fun to be a kid. But it’s not fun all the time. And that’s what I talked about with teddy before we went to sleep. He was the only one who knew how I felt. Teddy understood when I told him that I didn’t like to be alone in the dark. Teddy knew I was scared that I would never have a best friend I could tell him I was afraid the other kids wouldn’t like me and would laugh behind my back. I was scared that I’d be picked last at games… Or that my parents would chew me out in front of my friends Teddy knew how I felt when my parents were fighting… Or not talking to each other at all And teddy knew I was scared that my mother would leave and never come back. I know it was stupid, but sometimes I just could not help being scared. There were other secrets too, that I could share with teddy. It made us feel much better. Finally we would fall asleep. In the morning things wouldn’t look so bad. I would get ready to be that cool kid again – the one everyone thought was to terrific I would be as cool as I could be. Except, of course…. When grandma came home again. Boy, was I happy. On the outside and on the inside, too. #Englishreadaloud #adayabook #readingchallenge It’s the end for the day. If you like it, please subscribe to English read aloud channel and like and share this podcast. Thankyou.
One warm summer’s day a fox was ambling along, enjoying the sunshine. He came across a vine. Juicy bunches of grapes were hanging from its branches, ripe and ready to be eaten. The fox was thirsty, so when he saw the grapes, he wanted to eat them right away. Walking back a few steps, the fox took a run up and jumped and almost reached the grapes. “I’ll try again”, the fox thought. He took a few steps back, counted to three and ran and jumped again, but he still couldn’t reach the grapes. “Third time lucky!” the fox said and jumped for a third time. But he still couldn’t reach. He tried again and again until he became very tired and couldn’t jump any more. The fox thought for a while, put his nose in the air and said to himself, “Well, I’m sure the grapes were sour anyway!” It is not easy to like what you cannot get.
One day an ant stopped at a river bank to drink some water. He got too close. The river swept him in. He was about to drown, when a dove spotted him. The dove tore of a leaf and dropped it into the river, right next to the ant. The ant climbed onto the leaf and survived. “Thank you, dove!, I will always remember what you did for me”, he said. One day, the ant saw a man, he was pointing his gun at the dove, who had saved the ant’s life. The man was going to pull the trigger and the ant racked his brains to think of something to save the bird. At the very last moment the ant had an idea. He bit the man’s leg. “Ouch!” the man yelled and missed the dove. The dove flew off and waved a “thank you” to the ant for saving his life. One good turn deserves another.