DiscoverMochi ở đây
Mochi ở đây
Claim Ownership

Mochi ở đây

Author: Nguyễn Thanh Hà

Subscribed: 1Played: 21
Share

Description

Xin chào mọi người, mình là Mochi và mình ở đây. Mình thích viết lách, tuy hơi lười nhưng vẫn thích mê. Mình cũng hay thích nói mấy điều mình nghĩ ở trong đầu. Tại mình não cá vàng, lại hay quên, mà mẹ bảo nếu cái gì không nhớ được thì hãy viết ra, hoặc nói cũng được, thời gian sẽ không làm mình quên mất, nếu quên thì cũng có chút gì ở đây để nhắc mình về những ngày đã qua. Mong mọi người khi ở đây, có thể nghe Mochi kể với tâm thế vui vẻ nhất. Cảm ơn mọi người - vì - đã - ở - đây.
_________
Blog: https://www.facebook.com/mochiodayyy
Tiktok: https://www.tiktok.com/@mochioday/video/72165400275
23 Episodes
Reverse
Mọi người đã, đang hay sẽ bước qua tuổi 25?Dù thế nào thì series podcast này cũng là một món quà dành cho mình, cho bạn và cho tuổi trẻ của chúng ta. Quá lâu không ra tập mới, mình cũng tự thấy bản thân lười quá trời ơi. Nhưng thôi, tranh thủ "trước khi 25", mình sẽ cố gắng ra nhiều số nhất có thể. Để chí ít sau này có cái nhìn lại. Mà cười vui. Cũng được rùiii. Mình hy vọng bạn sẽ thích series này. Và đây là số đầu tiên, mọi người nghe cùng mình nhéeee.
đã có rất nhiều ngày hai hai khiến mình không thể ngừng rơi nước mắt, cho đến khi mình nhận ra là đôi khi mình cũng phải học cách tha thứ cho bản thân "sau ngàn lần tranh đấu". mình mong bạn nghe tập podcast này với tâm thế thoải mái nhất, và mong bạn, vào lúc cuộc sống khắc nghiệt nhất, mọi sự cố gắng đều là vô vọng, bạn có thể ngừng lại và tha thứ cho chính mình. bạn nhé!
Số podcast gần nhất của mình được đăng tải trên kênh này là từ tháng 5/2024. Rất nhiều ngày từ đó đến giờ mình đã thu 1 vài tập nhưng vì lý do này hoặc lý do khác mà mình không up. 2024 với mình quả thực là một năm đầy khó khăn, một năm chuyển giao giữa hai hành trình với nhiều điều thay đổi trong cuộc sống. May mắn là, mình vẫn có thể ở đây để kể chuyện cho mọi người nghe. Tập này, tiếng ồn nhiều, mình cũng không edit kỹ đâu, mọi người cứ xem như là đang call với bạn bè thôi nhé. Cảm ơn mọi người nhiều lắm, vì hôm nay mình check lượt nghe podcast sau lâu lâu quá chừng mà cũng mừng ghê gớm lắm, mình cũng không nghĩ là có ngày podcast của mình cán mốc lượt nghe đó nữa kk. Mọi người cùng tâm sự với mình henggg.
trước khi có cuốn sách "mười tám hai hai", mình biết ơn vì ngày đó, mình đã có series podcast "mười tám hai hai". 4 năm đó, mình thực sự đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp rất nhiều người, cũng đã đặt chân đến nhiều vùng đất mới. mười tám hai hai không chỉ là 4 năm của cuộc đời, đó còn là một hành trình tuyệt vời, với những va vấp, khóc lóc, tuyệt vọng, nhưng cũng chẳng thiếu lúc lấp lánh, diệu kỳ, đáng yêu đáng nhớ. mình trân trọng series podcast này, trân trọng cuốn sách này, yêu thương màu xanh vì như gặp gỡ được cả tuổi trẻ ở đó. mong rằng sau này nhìn lại, mình sẽ không có gì nuối tiếc. vì tất cả những gì mình đã làm. mong mọi người cũng thế nhá. muốn cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã luôn dành cho mình những lời nhắn động viên, vì podcast này tới nay hoàn toàn là phi lợi nhuận, nhưng làm podcast thực sự đã chữa lành chính mình, cũng ghi lại hành trình trưởng thành trong cảm xúc của mình và cùng mình lớn lên nữa. huhu, mình xin phép gắn link sách ở đây để nếu mọi người yêu thương thì ghé thăm "em bé" thứ 3 của mình nhé ^^ (tình cờ thì đây cũng là số podcast 22, và năm nay tui 22 tuổi, số đẹp wa tr á!) dài quá rồi, nên là mọi người nghe podcast cùng mình nhé. cuối cùng thì, mochi ở đây, cảm ơn mọi người vì đã ở đâyyy.
Như tên tập podcast. Mình tiếc vì không thể up trước tết 2024 tại quên pass anchor. Mình tiếc vì ngồi viết nãy giờ xong ấn nhầm nút thoát nên bây giờ không biết phải viết lại từ đâu. Mong 2024 mình ít tiếc hơn nhé, Mochi ơi ^^. Chỉ là kỷ niệm để sau này già có cái nghe lại, tập này không có gì nhiều nhặn cả. Chỉ là muốn cảm ơn mọi người và mình vì vẫn khoẻ mạnh. Cảm ơn vì chúng mình đã gặp nhau ở đây. Nhiều, nhiều thật nhiều.
Sẽ có đôi lúc cậu một mình giữa thế giới này, nhưng mà không sao cả, một mình cũng có hạnh phúc riêng của nó và ừ thì kể cả một mình, vẫn ổn.
Chúc mừng sinh nhật em bé 1 tủi ^^ chúc sang năm có nhìu chiện để kể nha.
"Cho đến tận bây giờ mình mới hiểu là, điều tồi tệ nhất không phải nỗi buồn. Cũng không phải là sự yếu đuối. Điều tồi tệ nhất chính là, không thể cho phép mình được yếu đuối, cũng không thể buồn theo một cách trọn vẹn nhất. Cảm xúc cứ nhàn nhạt, không rõ vị đắng, không ra vị ngọt, và cuối cùng thì không thể gọi tên ra trạng thái tồn tại của chính mình. Và, điều đó thực sự rất rất tồi tệ..."
Mình tin rằng ngay cả những người rực rỡ nhất, thành công nhất cũng có lúc mỏi mệt, cũng có lúc tuyệt vọng, cũng có lúc thấy bản thân thật kém cỏi. Đã nhiều lần tự so sánh chính mình với người khác, nhưng rồi mình nhận ra, điều quan trọng hơn cả là phải vượt qua được cái bóng trong quá khứ của bản thân. Quá khứ dù rực rỡ đến đâu cũng là thứ đã qua, ở hiện tại nếu chúng ta không nỗ lực, thì sẽ là người bị bỏ lại, bị bỏ lại bởi người khác và bởi chính mình. Podcast này là câu chuyện của mình, kể về những cái bóng vô hình mà mình đã vô tình "đóng khung" trong một khoảng thời gian dài. Vậy thì tại sao lại có tập podcast này? Là vì khi nói chuyện với rất nhiều người bạn, người em, người anh người chị trong độ tuổi mười tám - hai hai, mình mới thấy mọi người hóa ra cũng có chung câu chuyện với mình, mọi người cũng chịu "mắc kẹt" trong cái bóng của những thành công đã cũ. Vì thế mình nghĩ mình phải làm podcast này, mong mọi người có thể thấy "một chút gì" của chính mình và không ngừng tiến lên vì "thế giới thay đổi khi con người thay đổi". Chúc mọi người một ngày tốt lành.
Sau này, những lúc mệt mỏi nhất, áp lực nhất, những kỉ niệm đẹp đẽ thời đi học sẽ là điểm tựa để chúng ta nương vào và bước tiếp. Thời học sinh đến và đi rất nhanh, giống như một giấc mơ không trở lại, vì nó chỉ đến một lần, nên trở nên đáng quý hơn bao giờ hết. Người ta vẫn hay nói tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bị cảm lạnh vì tắm mưa, vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy thêm lần nữa. Người ta nói vậy, không sai... Mời cả nhà cùng lắng nghe số podcast này, và trở về với giấc mơ năm 18 tuổi cùng mình nha.
Podcast này chỉ có 1 tập, xen giữa series mười tám hai hai, là một sự ngẫu hứng có chuẩn bị trước. Hôm nọ lên đồi Vọng Cảnh, đi biển Thuận An, mình đã kịp ghi lại vài thanh âm, để gửi tặng mọi người và chính mình nữa. Giọng mình cuối video là thu trong đêm nên hơi thều thào. Mọi thứ không trọn vẹn lắm. Nhưng mình nghĩ đôi khi những thứ khó đặt tên lại là thứ khiến mình trăn trở, nhớ mãi. Tập này cũng thế. Mời mọi người cùng nghe nhen. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ heng.
Khoảng thời gian mười tám hai hai ấy, có khi nào các bạn nhớ nhà rất nhiều không. Tập podcast này dành tặng cho những người tập lớn phải xa gia đình để trưởng thành, mong các cậu nghe xong sẽ thấy ổn hơn một chút...
Mỗi khoảnh khắc trong đời trôi qua đều gắn với kỉ niệm nào đó. Kỉ niệm lại chính là điều tạo nên chúng ta của hôm qua, hôm nay và ngày mai. Mong bạn sẽ có thật nhiều khoảnh khắc để nhớ, để thương, để hoài niệm khi nghe số podcast này. (Mười tám hai hai là series 10 tập podcast được sản xuất trong 30 ngày thực tập ở Huế của Mochi. Dành cho những người đã, đang, và sẽ mười tám - hai hai. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích series này nhé ^^)
Tập này là để giới thiệu về series podcast mới toanh sẽ ra mắt vào tháng 5 của tui với tên gọi: Mười tám hai hai. 18 tuổi chúng mình loay hoay chọn trường đại học, đau đầu với tờ điền nguyện vọng trên tay. 19 tuổi bắt đầu tập quen với môi trường đại học. 20 tuổi đã nghĩ đến chuyện đi thực tập, làm thêm để tích luỹ kinh nghiệm 21 tuổi với những chênh vênh, khủng hoảng vì sắp ra trường. 22 tuổi vẫn loay hoay, nhưng là loay hoay với cuộc sống của người trưởng thành thực sự. Không ai dạy chúng mình trưởng thành như thế nào. Chúng mình chỉ có thể lớn lên bằng những trải nghiệm, và trải nghiệm của mỗi người lại khác nhau. Mình hy vọng series podcast này, mình được nói ra những điều mình trăn trở trong chặng đường mười tám hai hai. Hy vọng mọi người sẽ đón nhận và ủng hộ series này nha.
Bạn có nhớ lần cuối mình nói chuyện rất tự nhiên với họ hàng của mình không?    Còn mình thì cũng không nhớ chính xác là khi nào nữa. Có lẽ rằng theo tháng năm ai rồi cũng khác. Chỉ có kí ức là đẹp đẽ và làm người ta nhớ về. Nhất là hồi ức tuổi thơ. Mong chúng ta với những lựa chọn, con đường khác nhau vẫn luôn hạnh phúc và an yên. Và vậy là Mochi ở đây cũng đã đi được đến tập số 10. Bằng tất cả lòng biết ơn, mình cảm ơn mọi người vì đã nghe podcast của mình suốt thời gian qua. Vì lâu rồi mình mới làm một điều gì đó đều đặn, bằng tất cả niềm yêu thích đến vậy. Cảm ơn mọi người nha. Mời mọi người nghe tập 10 cùng mình nhé. 
Bạn có đang mong chờ ngày mai đến không? Còn mình thì luôn mong chờ ngày mai, bởi vì mình tin ngày mai sẽ đến. Và mình cũng tin khi mình thực sự trông ngóng một điều gì, nó nhất định sẽ đến, có thể tắc đường, có thể đến muộn nhưng sẽ đến. Giống như ngày mai...
Dạo này mình khá sốc vì những người xung quanh lần lượt lập gia đình. Cũng dễ hiểu thôi vì đến tuổi thì ai cũng phải cưới, không cưới thì sẽ bị giục mà. Nhưng mình nghĩ timeline cuộc đời của mỗi người là khác nhau, nên nếu chúng ta vẫn hạnh phúc với cuộc sống của mình và chưa sẵn sàng kết hôn thì hãy cứ tin vào bản thân và đợi một người phù hợp. Podcast hơi xàm xí và mang tính tự phát nhưng vốn dĩ mình chỉ muốn ghi lại những cảm xúc chân thật trong hành trình lớn lên, ở đây. Nên là mọi người nghe podcast số 8 cùng mình nha.
Quãng đời sinh viên của mỗi người luôn đáng nhớ theo cách này hoặc cách khác. Hy vọng rằng tập podcast này có thể giúp mọi người nhớ về quãng đời đẹp đẽ đó, hoặc là nếu chưa trải qua thì cũng có thể tưởng tượng và thấy vui với những tâm sự của mình. Chúc mọi người tuần mới tốt lành nhen!
Tình cờ xem lại được story năm cũ, nhắc nhớ mình về kỷ niệm đã qua. Nghỉ việc là quyết định quan trọng. Nhưng cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra. Mọi chuyện rồi sẽ qua và ổn cả. Hành trình nào cũng cần rất nhiều can đảm, sự nỗ lực và tình yêu. Hy vọng tất cả chúng ta sẽ đến được nơi mình đến, làm được điều mình muốn làm. Như thế cũng đủ hạnh phúc rồi. 
Tên tập podcast này được lấy cảm hứng từ một câu hỏi trong phim "Nhà Bà Nữ". Câu hỏi ấy khiến mình phải suy ngẫm rất nhiều và mình hy vọng có thể đem đến một điểm nhìn hay ho nào đó khi kể về lời xin lỗi cho mọi người. 
loading
Comments