Discover
Nhạc Việt
Nhạc Việt
Author: Nhạc Việt
Subscribed: 40Played: 685Subscribe
Share
© All rights reserved
Description
Âm nhạc Việt nam là một nền âm nhạc phong phú về âm điệu lẫn ca từ. Nhạc Việt đã đồng hành qua bao thế hệ, bao thăng trầm, bao vận mệnh nổi trôi của đất nước, của con người. Có khi là kỷ niệm của cả một đời người.
Gìn giữ nhạc Việt là chúng ta trân quí nền văn hóa của dân tộc Việt.
Trang Nhạc Việt được lập ra không ngoài mục đích đó, giới thiệu, chia xẻ những tác phẫm âm nhạc giá trị qua các dòng nhạc của các nhạc sĩ của nhiều thế hệ.
NHẠC VIỆT rất mong sự ủng hộ của các bạn.
https://www.facebook.com/nhacvn
Gìn giữ nhạc Việt là chúng ta trân quí nền văn hóa của dân tộc Việt.
Trang Nhạc Việt được lập ra không ngoài mục đích đó, giới thiệu, chia xẻ những tác phẫm âm nhạc giá trị qua các dòng nhạc của các nhạc sĩ của nhiều thế hệ.
NHẠC VIỆT rất mong sự ủng hộ của các bạn.
https://www.facebook.com/nhacvn
49 Episodes
Reverse
70 năm âm nhạc Việt Nam phần 11: Hoàng Giác, Nguyễn Văn Khánh, Nguyễn Văn Tí. Dư Âm, Nổi Lòng, Trờ Về....
70 năm tình ca VN Phần 10: Lưu Hữu Phước, Trần Hoàn, Tô Hoài, Tô Vũ by Nhạc Việt
Tác giả Gợi Giác Mơ Xưa: Nhạc Sĩ Lê Hoàng Long sinh năm 1930 tại Sơn Tây, từng học trường Âm nhạc Việt Bắc (Văn Cao hiệu trưởng, Tô Vũ dạy hòa âm). Sau 1954 ông vào Sài gòn sinh sống.
Gợi Giấc Mơ Xưa được ông sáng tác khi người yêu đi lấy chồng. Theo ông kể trong một cuộc phỏng vấn, bấy giờ là năm 1955, ông đang sống ở Thủ Đức, yêu một người con gái, nhưng gia đình cô không đồng ý vì ông chỉ là một nhạc công violon vô danh. Một hôm ngồi uống cafe ở một quán gần nhà cô, ông chứng kiến cảnh cô lên xe hoa về nhà chồng là một giám đốc trường dạy lái xe, ông đau đớn trở về nhà, và chỉ trong 7 phút ông viết xong bài hát, cả nhạc lẫn lời.
Ngày mai lênh đênh trên sông Hương ..
Sau đó ông đã bỏ ra Huế tìm quên mối tình kia, hai năm mới trở về lại Sàigòn. Nhưng từ đó hầu như ông không còn viết nhạc. Có lẽ bài hát đã lấy hết tâm hồn của ông, những sáng tác về sau không vượt qua được nó, nên ông không cho công bố. Ông chỉ viết phê bình âm nhạc, dạy học ..
THẾ NÀO LÀ NHẠC TIỀN CHIẾN?
Người đến bên tôi, tim tôi chơi vơi, hồn tôi rã rời
Giọng nói năm xưa, nụ cười ngày nào nhẹ vương tà áo
Bài thánh ca đêm, nhạc mềm hiu hắt
Ôm bờ vai dịu dàng ngây ngất
Hạnh phúc trong tay, một thời mơ ước gối mộng xa bay.
Người đã yêu tôi thương trao đôi môi vùng ân ái này
Một thoáng mây bay trong cơn mê say gọi tên người mãi
Còn nhớ khôn nguôi một chiều im nắng
Mưa còn rơi gợi niềm cay đắng
Là mất nhau rồi, là đời chia lối nỗi buồn riêng tôi.
[ĐK:]
Còn đâu tình yêu xưa dẫu đã muộn màng
Còn đâu bao tiếc nuối xót xa đầy vơi
Còn đâu nữa ngày vui đã tàn
Còn đâu nữa tình thôi lỡ làng
Còn đâu nữa, tìm đâu thấy nữa người yêu dấu ơi.
Tình đã phôi pha nghe trong tâm tư niềm đau xóa nhòa
Rượu ấm đôi môi mà lạnh một trời, sầu dâng ngập lối
Người đã quay đi, lời nào không nói
Riêng mình tôi chờ mùa đông tới
Một kiếp xa xôi, một đời quên lãng, em còn yêu tôi.
Em bảo : Anh đi đi
Sao anh không đứng lại ?
Em bảo : Anh đừng đợi
Sao anh vội về ngay ?
Lời nói thoảng gió bay
Ðôi mắt huyền đẫm lệ
Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em
Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em
Không nhìn vào mắt sầu
Không nhìn vào mắt sâu ?
Những chuyện buồn qua đi
Xin anh không nhắc lại
Em ngu khờ vụng dại
Anh mơ mộng viễn vông
Ðời sống nghiệt ngã không
cho chúng mình ấm mộng
Thì thôi xin gửi sóng
Ðưa tình về cuối sông
Thì thôi xin gửi sóng
Ðưa tình về cuối sông
Ðưa tình về với mộng
Ðưa tinh vào cõi không
Phạm Mạnh Cương 50 năm âm nhạc. Trường Kỳ, chương trình Âm Nhạc và Đời Sống by Nhạc Việt
Mùa thu về đây mưa phùn bay ướt vai em gầy
mùa thu về đây riêng mình ta cùng với trời mây
mùa thu paris có ai đi trong nắng vàng
vòng tay mênh mang bước chân đã nghe buồn hoang
vườn xưa còn đây sao bờ vai nhớ thương vơi đầy
người xa tầm tay riêng mình ta một cõi tình phai
chiều qua công viên có ai đón đưa lối về
thoáng nghe tiếng mưa não nề
ngày chợt dài lê thê
Nào ai biết... nào ai biết... nào ai biết..
biển đợi chờ một đời
người yêu hỡi... người yêu hỡi... người yêu hỡi...
quá xa rồi một thời
tìm đâu thấy... tìm đâu thấy... tìm đâu thấy...
nụ cười buồn ngày nào
có xót xa mờ khuất một mình ta
Chiều qua giòng sông lá vàng rơi dáng ai mơ mộng
chiều qua giòng sông riêng mình ta mòn mỏi chờ mong
chiều qua sông Seine có con chim bay cuối trời
cất lên tiếng ca rã rời
cuộc tình sầu khôn nguôi
Em nói chiều nay em về phố nhỏ, hẹn tôi đón em
Em viết trong thư chờ em anh nhé, chuyến tàu cuối ngày
Tôi đến sân ga trời chiều lộng gió,
Hun hút đường tàu, lất phất mưa bay
Ga vắng thưa chưa người nào đến, mới một mình tôi
Bâng khuâng tôi mơ phút giây cùng sánh vai em chung lối về
Gió đến quyến luyến áo em quyện lấy bước chân hai chúng mình
Rồi vạn niềm vui lâng lâng xuyến xao hồn tôi
Còi ngân tiếng dài, kìa tàu về đến, xôn xao người gọi nhau
Từng người, từng người xuống, người có đôi
Tôi cố trông mà chẳng thấy em đâu
Buồn muốn khóc trong mưa bay chiều nay
Khi người cuối cùng cũng không phải là em
Thơ thẩn mình tôi lê từng bước nhỏ buồn trên lối đi
Mưa đã thôi bay trời sầm sập tối như hồn tối đầy
Ngơ ngác chim bay tìm về tổ ấm,
Rưng rức còi tàu chuyển bến sân ga
Lẻ loi trên trời vì sao đến sớm vun vút trời mây.
Hoa Bằng Lăng Phương Phương Thảo「Acoustic Hits Jimmii Nguyễn Cover」 by Nhạc Việt
Vĩnh Biệt Màu Xanh Phương Phương Thảo Jimmii Nguyễn by Nhạc Việt
Tiếng hàng rao tắt lịm trong đêm
Những em bé đánh giày không còn thấy
Người bán vé số, kẻ ăn xin, giờ co cụm nơi đâu?
Những con đường, ngõ hẻm lặng thinh!
Chiều nay được tin em mất!
Sài Gòn buồn nhỏ lệ thương đau
Xác em giờ ở mãi nơi đâu?
Bình Hưng Hòa hay lò thiêu nào đó?
Không tang lễ, không người đưa tiễn!
Không họ hàng bái biệt hương linh
Em cô đơn về nơi vô định
Sài Gòn buồn, đánh mất phồn hoa
Sài Gòn giờ giới nghiêm
Sài Gòn u tịch phảng phất trầm hương
Sài Gòn buồn, giờ giới nghiêm
Vườn Tao Đàn vắng hẳn bước chân vui
Công viên buồn nhớ bóng ai qua
Dáng em ngồi hờ hững giữa mùa thi
Phố đi bộ chào quên người viễn khách
Nguyễn Trãi về trống vắng hơi đêm
Phố xá đìu hiu, trống trải
Tiếng còi xe như ngừng thở đêm qua
Sài Gòn buồn, giờ giới nghiêm
Buổi chiều hẹn không còn nắng rực
Bến Bạch Đằng gió lộng theo sau
Hoài mong chờ người qua bến đỗ
Em đâu rồi!
Biền biệt nơi đâu?
Nhớ Sài Gòn, lòng giăng nhiều cảm xúc
Những bạn bè, hàng quán thân quen
Những trưa về đón đợi ở Gia Long
Bao nhan sắc làm cho người khốn đốn
Sài Gòn buồn, giờ giới nghiêm
Chuông giáo đường không còn ngân thánh
Đức Bà buồn quy tích trăm năm
Tan Lễ về không cùng em xuống phố
Chủ nhật hồng đâu nữa trong mắt nhung
Bụi đường, xe cộ, đèn xanh/đỏ
Lê Thánh Tôn yên ắng lạ thường thay
Bàn Cờ, Tân Định hiu hắt đêm về
Phạm Ngũ Lão buồn xo người khách lạ
Duy Tân đổ bóng chiều hoang phế
Sài Gòn buồn, giờ giới nghiêm
Sài Gòn những cơn mưa buổi chiều
Không còn dòng người vội vã
Đâu xe cộ chen nhau hối hả
Không dù che, màu sắc áo mưa thưa
Cả mặt đường chỉ mỗi tiếng mưa rơi
Anh nhớ mãi ngày ta cùng sánh bước
Nắm tay em trong nắng sớm ban mai
Sài Gòn thả bộ trên đường phố
Bóng em về òa vỡ hân hoan
Sân trường cũ tóc dài bên áo trắng
Anh đứng nhìn quên cả tiếng chuông vang
Hàng phượng vĩ ngập đầy trong ánh mắt
Con đường về dẫn lối lá me bay
Nhớ Sài Gòn như lòng đang chảy máu
Nước mắt rơi theo từng người lâm bệnh
Sài Gòn của tôi, Sài Gòn của em
Giờ như chiếc lá vàng ủ rũ
Người quét đường ngơ ngẩn nhìn theo
Sài Gòn ơi! Sài Gòn đầy kỷ niệm
Góc thiên đường còn mãi đâu đây
Sài Gòn buồn, giờ giới nghiêm
Sài Gòn đầy thương nhớ!
Sài Gòn bật khóc
Sài Gòn im lặng đáng sợ!
Sài Gòn của tôi đâu?
Bóng kiêu hãnh giai nhân huyền thoại
Ủ rũ lòng một thoáng nhớ hương xưa
Sài Gòn, nhịp sống như ngừng thở
Kẻ tật nguyền mất hẳn trong đêm
Sài Gòn buồn, giờ giới nghiêm
Những chiếc xe nối đuôi về quê cũ
Tìm an bình nơi những cánh đồng xanh
Mơ Sài Gòn lặng lẽ hồi sinh
Thầm ao ước một ngày trở lại
Sài Gòn buồn như chưa từng có
Khắc khoải lòng thương nhớ, Sài Gòn ơi!
Thơ Đỗ Vẫn Trọn
San Jose, ngày 28 tháng Bảy năm 2021
Đoàn Chuẩn – Nhạc sĩ của mùa Thu trong chương trình Nghệ Sĩ và Đời Sống do Trường Kỳ thực hiện.
PHẦN 07: THẨM OÁNH , CANH THÂN, TÔ VŨ, NGUYỄN THIỆN TƠ
TÂN NHẠC NĂM 1945.1946 BA MIỀN
Nhạc Sĩ Nguyễn Văn Thương, Lưu Hữu Phước, La Hối, Tô Vũ, Phạm Duy
Nhạc Sĩ Dương Thiệu Tước, Người vắng mặt lẫy lừng. (Quỳnh Dao)
Nhạc Sĩ VĂN CAO, NHẠC SĨ TÀI HOA VÀ HUYỀN THOẠI
Nhạc Sĩ VĂN CAO, NHẠC SĨ TÀI HOA VÀ HUYỀN THOẠI
70 năm tình ca âm nhạc Việt Nam phần 2, Nhạc Tiền Chiến cải cách thập niên 1940, NS Hoàng Quý, Lê Thương.
Lam Phương tên thật là Lâm Đình Phùng, sinh ra ở làng Vĩnh Thanh Vân, quận Châu Thành, tỉnh Rạch Giá (hiện nay là phường Vĩnh Thanh Vân, thành phố Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang). Nội tổ của ông vốn là người Hoa, bỏ nước sang Việt Nam lập nghiệp trong đợt di dân ồ ạt của người Hoa chống đối với nhà Mãn Thanh. Đời ông nội của ông đã bắt đầu lai Việt Nam. Lam Phương là con đầu lòng, lớn lên với mẹ và năm người em trong cảnh nghèo nàn xơ xác. Cha ông đã bỏ đi theo người đàn bà khác từ lúc ông còn nhỏ.
Năm 10 tuổi, mẹ gửi ông lên Sài Gòn học, sống ở nhà người bác ruột. Ông bắt đầu tự mày mò học nhạc, rồi may mắn được nhạc sĩ Hoàng Lang và nhạc sĩ Lê Thương chỉ dẫn. Bút danh Lam Phương do ông lấy từ hai chữ trong tên thật của mình là Lâm và Phùng với ý nghĩa "hướng về phương trời màu xanh hy vọng". Ca khúc đầu tay của ông là bài Chiều thu ấy, viết vào năm 15 tuổi. Ông vay tiền của bạn bè để mướn nhà in in nhạc bướm, sau đó thuê xe chở nhạc đi bán lẻ khắp Sài Gòn. Thời gian đầu sáng tác, ông gặp rất nhiều khó khăn về tài chính khi thường xuyên phải vay tiền những người bạn của mình để tự phát hành các tác phẩm âm nhạc. Thành công với tác phẩm đầu tay, Lam Phương càng miệt mài sáng tác. 3 năm sau, Lam Phương tung ra hàng loạt ca khúc viết về quê hương, trong đó nổi tiếng nhất là Khúc ca ngày mùa được hầu hết các trường học ở vùng Đồng bằng sông Cửu Long chọn để dạy cho học trò ca múa.
Năm 1958, Lam Phương nhập ngũ Quân lực Việt Nam Cộng hòa. Trở về dân sự một thời gian thì được lệnh tái ngũ, gia nhập đoàn văn nghệ Bảo An. Sau khi đoàn này giải tán, ông tham gia ban văn nghệ Hoa Tình Thương và sau cùng là Biệt đoàn Văn nghệ Trung ương cho đến ngày Sài Gòn thất thủ.
Sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, ông và gia đình lên tàu Trường Xuân để tị nạn mà không kịp mang theo tài sản gì. Sau đó, ông được chuyển đến định cư tại Virginia, Hoa Kỳ, nhưng ông lại chuyển về Texas, rồi California. Để có tiền nuôi vợ con, Lam Phương phải làm đủ thứ nghề, từ lau sàn nhà, dọn dẹp cho hãng Sears, đến những việc nặng nhọc như thợ mài, thợ tiện,... Sau khi cuộc sống nơi xứ người dần ổn định, cứ mỗi cuối tuần ông cố gắng thu xếp thuê một quán ăn làm sân khấu ca nhạc kịch để bạn văn nghệ gặp nhau, để Túy Hồng và ông có cơ hội sống lại với nhạc kịch. Sau khi ly dị với Túy Hồng, ông rời sang Paris. Sang đây, ông làm công cho một tiệm tạp hóa, quét dọn, đóng gói, khuân vác,… Cho đến một ngày, ông gặp được một tình yêu mới và ông đã kết hôn với người phụ nữ tên Hường, thế nhưng người này rồi cũng bỏ ông mà theo người khác.
Năm 1995, Lam Phương trở về Mỹ và kết hôn với một phụ nữ khác. Ngày 13 tháng 3 năm 1999, ông bị tai biến mạch máu não và liệt nửa người. Thời gian này, ông gặp rất nhiều khó khăn nhưng cũng nhận được vô vàn tình cảm. Từ chuyện người em gái bỏ cả cửa hàng ăn bên Pháp bay sang Mỹ để chăm sóc cho anh, đến chuyện một người yêu nhạc từ bên Úc mua cho ông một căn nhà và ngày nào cũng gọi điện để bắt ông phải nói chuyện. Bà còn đến tận nơi, vứt chiếc xe lăn ra xa để bắt ông tự đi. Những tình cảm đó giúp nhạc sĩ Lam Phương đã dần bình phục, dù không thể được như xưa.
Lần xuất hiện gần đây nhất vào tháng 8 năm 2016, ông cùng đoàn nghệ sĩ của Trung tâm Thúy Nga sang Singapore thực hiện chương trình Tình ca Lam Phương in Singapore.
Nhạc sĩ Lam Phương qua đời vào ngày 22 tháng 12 năm 2020 (theo giờ tại Mỹ) sau thời gian dài điều trị bệnh tim và tai biến, hưởng thọ 83 tuổi.























