DiscoverVì sao thế nhỉ!
Vì sao thế nhỉ!
Claim Ownership

Vì sao thế nhỉ!

Author: Vì sao thế nhỉ!

Subscribed: 12,983Played: 65,014
Share

Description

Let's start with why!

Chào cậu,
Chúng mình là "Vì sao thế nhỉ!". Đây là chuỗi Minipodcast thường bắt đầu bằng những câu hỏi "Vì sao...?" dựa trên phương pháp First Principles Thinking - Tư duy Nguyên bản. Từ đó mang lại cho cậu những góc nhìn đa chiều về nhiều vấn đề khác nhau trong cuộc sống để có một tinh thần sống thật sự.

Cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của các cậu rất nhiều!
Thân mến,
Vì sao thế nhỉ!
200 Episodes
Reverse
Follow thêm dự án truyện ngắn của chúng mình tại ​⁠@lunglinhlaploe nhé! https://open.spotify.com/show/2dST4hyJBtQiQlQsql1Mvl?si=dqVzHs8XSSydWo8ovpg8vw _________Có bao giờ cậu cảm thấy xấu hổ vì những vết nứt trong đời mình? Một trái tim tan vỡ sau một cuộc tình dang dở, một ước mơ đành phải khép lại vì những gánh nặng cơm áo gạo tiền, hay một sai lầm khiến cậu mãi day dứt và không thể tha thứ cho chính mình. Chúng mình đã từng cố gắng che đậy, chối bỏ, để rồi thu mình lại trong chiếc vỏ ốc gai góc chất chứa những vết thương lòng vô hình bên trong.Nhưng cậu biết không, chúng mình thường quên mất một điều: những vết nứt là nơi ánh sáng chiếu vào. Đó không phải là dấu hiệu của sự kết thúc, mà là bằng chứng cho việc ta đã từng can đảm sống, đã từng yêu hết mình và vấp ngã rồi lại đứng lên. Hôm nay, hãy cùng Vì sao thế nhỉ! Radio đi tìm thấy sức mạnh và lòng dũng cảm từ những vết nứt trong tâm hồn của những "lá thư không gửi" số tuần này nhé!
Follow thêm dự án Truyện ngắn của chúng mình tại ​⁠ @lunglinhlaploe nhé! https://open.spotify.com/show/2dST4hyJBtQiQlQsql1Mvl?si=MS7bqKCkQyOL7UhNJtk-GQ_________________Có những ngày sáng chói rực rỡ, có những đêm u ám như rơi xuống vực sâu. Ban nãy vừa cười nói vui vẻ, ngay sau đó có thể ảm đạm u uất ngay được. Ấy là một vài mô tả ngắn gọn cơ bản về người mắc rối loạn lưỡng cực, đứng giữa hai bờ hưng - trầm cảm. Người mắc bệnh không chỉ thay đổi về tâm trạng mà còn về mức năng lượng, hành vi, khả năng nhận thức, và lối sinh hoạt hằng ngày. Trong trạng thái hưng cảm, họ có thể trở nên hưng phấn thái quá, nghĩ rằng mình có thể làm được tất cả, có sức mạnh vô hạn. Trong khi đó, ở giai đoạn trầm cảm, họ rơi vào tuyệt vọng, kiệt quệ, mất hết động lực sống.Người ta hay gán mác cho người những kẻ mắc bệnh này là “ đồ tâm thần”. Nhưng sự thật không phải như vậy. Trong tập podcast tới đây, hãy cùng Vì sao thế nhỉ tìm hiểu về căn bệnh tâm lý này nhé!
Follow thêm dự án truyện ngắn của chúng mình tại ​⁠@lunglinhlaploe nhé! https://open.spotify.com/show/2dST4hyJBtQiQlQsql1Mvl?si=044q-uu4RpGn-9-nqUp6VQ_______Ta yêu nhau vì điều gì?Cậu có còn nhớ khoảnh khắc trái tim mình loạn nhịp vì một ai đó không?Khoảnh khắc ấy, thế giới dường như thu nhỏ lại, chỉ còn vừa vặn hình bóng một người. Mọi thứ về người ấy bỗng trở nên đặc biệt, từ nụ cười, ánh mắt, giọng nói ấm áp hay chỉ đơn giản từ những thói quen nhỏ nhặt nhất. Cậu bắt đầu để ý những điều vu vơ, mỉm cười một mình khi nghĩ về họ, và cảm thấy bối rối khi vô tình chạm mặt.Giống như một ngày hè oi ả bỗng có cơn mưa rào bất chợt, tưới mát khu vườn tâm hồn và khiến mọi thứ xung quanh bừng lên sức sống mới. Đó là khoảnh khắc tình yêu gõ cửa khiến cậu bỗng thấy cuộc đời này thật đáng yêu biết nhường nào. Vậy liệu những cảm xúc đó chỉ là cơn cảm nắng nhất thời, hay cậu có bao giờ tự hỏi bản thân mình yêu người đó vì điều gì? Vì ngoại hình, tính cách, trí tuệ thông minh hay vì một khoảnh khắc đặc biệt nào đó?Và rồi thời gian trôi qua, khi những rung động ban đầu dần lắng xuống, hoặc khi cậu nhận ra rằng ai đó khác cũng có những điều đặc biệt tương tự, vậy thì điều gì sẽ giữ cậu ở lại, khiến cậu vẫn muốn nắm giữ bàn tay ấy, vẫn muốn cùng người ấy đi qua giông bão cuộc đời?Rốt cuộc chúng ta yêu người đó vì điều gì, và vì điều gì mà họ yêu ta? Trong tập podcast này, hãy cùng Vì sao thế nhỉ! đi tìm câu trả lời nhé!
Follow dự án Truyện ngắn của chúng mình tại @lunglinhlaploe​⁠ nhé! https://open.spotify.com/show/2dST4hyJBtQiQlQsql1Mvl?si=bPK0lW0JR4OHFZBB6V3Y6g___________________Thứ đắt giá nhất có lẽ không phải là một bức tranh không tì vết mà là một nét cọ vụng về, một câu chuyện chân thật, là tất cả những gì chứng minh rằng, một con người, chứ không phải một thuật toán, đã ở đây. Bởi có lẽ, sau cùng, thứ chúng ta tìm kiếm trong nghệ thuật không phải là sự hoàn hảo mà là sự đồng điệu trong một tâm hồn, giá trị sẻ chia về mặt cảm xúc.Vậy nên, thay vì lo sợ, có lẽ đây là lúc để những người làm sáng tạo tự hỏi mình: "Giá trị cốt lõi của mình nằm ở đâu? Điều gì khiến tác phẩm của mình là duy nhất?". Cuộc cách mạng AI này, suy cho cùng, có thể là một cú hích cần thiết để chúng ta tìm về với bản chất sâu thẳm nhất của sự sáng tạo: đó là kể câu chuyện của con người, bằng cả trái tim.
Follow thêm dự án mới của chúng mình tại @lunglinhlaploe ⁠ nhé!https://open.spotify.com/show/2dST4hyJBtQiQlQsql1Mvl?si=Lez2oteXRhaofPqTAk46jQ ________Những người từng yêu nhau, những người từng là nguồn vui, những người từng nhen lên hy vọng, gieo niềm tin và khát vọng sống trong nhau, lại phải rời xa nhau vào một ngày nào đó. Liệu rằng họ có gặp lại nhau không? Có bao giờ cậu thắc mắc rằng, vì sao những điều tuyệt vời này lại sớm kết thúc như vậy? Và liệu rằng sự đồng hành ngắn ngủi này là một món quà hay một sự trừng phạt mà cậu phải gánh vác? Nếu là món quà, tại sao lại khiến ta đau đớn đến thế? Nếu là sự trừng phạt, tại sao ta vẫn biết ơn vì đã từng có?Hãy cùng đón nghe số Podcast đặc biệt này của Vì sao thế nhỉ nhé!
Follow dự án truyện ngắn của chúng mình tại đây nha! ​⁠ @lunglinhlaploe____Mình vẫn nhớ cái nắng gắt của mùa hè năm đó, khi trong tay vẫn nắm rung động đầu đời, vẫn nhớ những cái ôm đầy phấn khích, cả những cái hôn chỉ nằm lại trên đôi má. Tình cảm khi ấy thắm thiết và trong trẻo đến vô ngần, vậy mà sâu trong lòng vẫn lẩn khuất một nỗi bâng khuâng khó gọi tên. Có lẽ vì thế người ta gọi tình đầu là mối tình dang dở, bởi những rung động đầu tiên thường gắn với sự ngây thơ, vụng dại, và cả những tiếc nuối vì chưa biết yêu sao cho trọn vẹn.Kí ức về tháng năm đó, về những rung động đầu đời, tựa như cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương vị ngọt ngào của những ngày tháng còn dang dở, chưa hoàn hảo nhưng lại đẹp đẽ đến nao lòng. Tất cả đều trong trẻo, tinh khôi như một bức tranh vẽ vội bằng màu nắng. Theo năm tháng trôi qua, những điều chưa trọn vẹn ấy dần trở thành những mảnh ghép ký ức, vừa ngọt ngào, vừa chua xót, khiến lòng ta không khỏi day dứt và vấn vương.Trong số radio tới đây, chúng ta hãy lại cùng ngồi lại để lắng nghe những lá thư mang theo tâm tư gửi tới tình đầu của mình nhé.
Follow thêm dự án truyện ngắn của chúng mình tại @lunglinhlaploe ​⁠ nhé! Có bao giờ cậu từng nghĩ về một phiên bản khác của chính mình đang sống một cuộc đời khác ở một hành tinh song song? Nơi những lời yêu thương chưa kịp ngỏ được cất lên, những hành động chưa kịp thực hiện được hoàn thành, nơi những điều "giá như" trở thành những lựa chọn đúng đắn, kịp thời? Mình tin rằng, mỗi trái tim đều cất giấu một câu chuyện như thế. Một mối tình, một cảm xúc, dù chỉ là thoáng qua, nhưng lại in sâu trong ký ức. Chúng mình tiếc nuối vì một khoảnh khắc chần chừ, một sự im lặng khó nói, hay chỉ đơn giản là vì chưa đúng thời điểm. Ở vũ trụ này, mình là người chưa đủ dũng cảm để nói ra, cậu ấy là người chưa đủ sẵn sàng để đón nhận. Nhưng ở một chiều không gian song song nào đó, biết đâu mình đã không giữ im lặng, và cậu ấy cũng sẽ chẳng quay lưng bước đi.Và hôm nay, hãy cùng "Vì Sao Thế Nhỉ! Radio đến với những lá thư của những mối tình còn bỏ ngỏ, những yêu thương chưa từng được cất thành lời, và cả những rung động vẫn khắc khoải đợi chờ một cái tên nhé!
Follow dự án truyện ngắn của chúng mình tại @lunglinhlaploe ​⁠ nhé! ________“Giới trẻ bây giờ nói cái ngôn ngữ gì ấy, không hiểu nổi!”Ấy là câu nói của một anh sếp nọ than vãn về việc bạn nhân viên Gen Z thản nhiên thốt lên: “Ôi Skibidi thế cơ ạ?” ngay trong cuộc họp sau khi cả đội đang đề cập đến vấn đề suy thoái kinh tế, lạm phát, dòng tiền thanh khoản chậm và nguy cơ phá sản của cả công ty.Người ta vẫn hay gọi Gen Z là thế hệ "cợt nhả", một từ mà vốn mang nghĩa đùa giỡn, chọc cười, châm biếm trước những vấn đề nghiêm trọng. Ấy vậy mà giờ, cụm từ này lại được Gen Z tái định nghĩa theo cách hoàn toàn khác mang hướng tích cực, sáng tạo và sâu sắc hơn.Vậy rốt cuộc, phía sau những câu đùa cợt nhả đó là gì? Sự thờ ơ, hay một cách phòng vệ? Là sự hời hợt, hay một nỗ lực thích nghi? Gen Z cợt nhả vì vô tư, thiếu nghiêm túc, hay đây lại chính là nghệ thuật sinh tồn trong thời đại đầy rẫy những lo âu này? Hôm nay, hãy cùng Vì sao thế nhỉ phá bỏ những định kiến về thế hệ cợt nhả và hiểu được lý do tại sao chúng mình – thế hệ đi trước, đồng hành, hay đi sau Gen Z – cần học cách nhìn sự cợt nhả bằng một con mắt cởi mở và thấu hiểu hơn nhé.
Follow thêm dự án mới của chúng mình tại ​⁠ @lunglinhlaploe nhé! _________Khi còn bé, chúng mình từng mong lớn thật nhanh để rời khỏi căn nhà nhỏ… Chúng mình nghĩ, hạnh phúc là ở ngoài kia, nơi có bầu trời cao rộng, có những ước mơ lớn lao.Nhưng rồi, khi lớn lên, đi qua những tháng năm vội vã, chợt nhận ra hình như trong những khát khao ngày nhỏ, mình đã bỏ quên điều gì đó rất đỗi thân thương. Mình lại chỉ ước được bé lại, để quay trở về nhà, nơi có những niềm vui nhỏ bé, có cánh đồng xanh mê mải, cả những buổi trưa hè nằm dài trên chiếc phản gỗ mát rượi hay những lần trốn ngủ đi bắt chuồn chuồn, tắm mưa cùng lũ bạn trong tiếng cười giòn tan,...Có những điều bình thường ngày xưa, lớn lên rồi mới thấy là hạnh phúc. Thứ chúng mình nhớ nhất không chỉ là ngôi nhà với mái ngói cũ kỹ hay khu vườn rợp bóng cây, mà chính là những người đã cùng lớn lên dưới mái nhà ấy – là gia đình, là nơi bắt đầu của mọi thương yêu.Hãy cùng Vì sao thế nhỉ! Radio ngược dòng thời gian, lật mở từng trang ký ức để trở về những khoảnh khắc bình dị mà ấm áp trong ngôi nhà của mình để trân trọng hơn những điều thân thuộc, và gửi gắm lời yêu thương đến những người thân yêu trong gia đình nhé!
Follow thêm dự án mới của chúng mình tại: ⁠@lunglinhlaploe nha!Sinh con vốn là chủ đề chẳng có đúng sai, là quyền tự do của mỗi người. Nhưng mỗi khi có bất kỳ quan điểm nào liên quan đến vấn đề này cũng đều nhận về nhiều ý kiến trái chiều. Giữa thời buổi vật giá leo thang, áp lực cơm áo gạo tiền và những kỳ vọng xã hội chồng chéo, việc sinh con không còn là quyết định bản năng hay kế hoạch mặc định sau hôn nhân. Thật là khó để mà đưa ra được một câu trả lời cố định cho vấn đề này. Nhưng chính sự phân vân đó là khởi đầu của một hành trình tự vấn: đâu là điều kiện tiên quyết để đón một đứa trẻ đến với thế giới – tài chính, tinh thần, tình yêu hay điều gì khác? Nên đợi có đủ tài chính mới sinh con, hay cứ sinh đi rồi tính tiếp? Dẫu biết có thể với tệp khán thính giả của VSTN! Podcast, đây là một chủ đề không quá đáng quan tâm hoặc còn khá xa để tính tới, nhưng thiết nghĩ, xây dựng quan điểm vững vàng ngay từ bây giờ sẽ giúp ích cho các cậu khá nhiều trong tương lai. Hãy cùng chúng mình đón nghe nhé!
Follow thêm dự án mới của chúng mình tại ⁠@lunglinhlaploe nha! Đứa trẻ trong mỗi chúng ta có lẽ đều ít nhất một lần phải chịu đựng những vết thương từ gia đình. Những tổn thương từ gia đình gốc ấy thường âm thầm và lâu lành nhất. Không ai dạy ta cách chữa lành, và ta cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Ta lớn lên, học cách im lặng, học cách chịu đựng, rồi tự nhủ rằng mình quá nhạy cảm.Ta có thể phủ nhận điều đó hết lần này đến lần khác, có thể tỏ ra mạnh mẽ, bình thản, hoặc thậm chí là vô cảm... nhưng sự thật thì, ta luôn cần một cái ôm, một cái nhìn dịu dàng, một lời công nhận từ cha mẹ những người đầu tiên chạm vào cuộc đời ta. Đứa trẻ trong ta luôn khao khát được sự yêu thương, nó cần được vỗ về, nhưng chỉ mình ta thôi thì không đủ. Trong số radio ngày hôm nay, hãy cùng VSTN! ngồi lại, lắng nghe những lá thư từ những đứa trẻ đang cần được vỗ về nhé!
Theo dõi thêm dự án mới của chúng nình tại ‪@lungLinhLaploe‬_____Thuật ngữ “ái kỷ” hay “Narcissist” bắt nguồn từ thần thoại Hy Lạp, với hình ảnh chàng Narcissus bị mê hoặc bởi chính bóng hình mình phản chiếu trong mặt hồ đến mức bỏ quên mọi thứ khác, để rồi mục ruỗng ở đó trong cô đơn mà không hề nhận ra đó chỉ là một ảo ảnh. Từ biểu tượng này, tâm lý học hiện đại phát triển khái niệm ái kỷ như một dạng rối loạn nhân cách hoặc xu hướng hành vi nằm trong một phổ rộng. Nhiều người vẫn đang nhầm lẫn giữa "ái kỷ" và "yêu bản thân". Ấy nhưng, Yêu bản thân (Self-love) không đồng nghĩa với hành vi ái kỷ. Đừng biện hộ bằng câu “Tôi chỉ đang yêu bản thân mình thôi, phải ưu tiên bản thân trước chứ”. Trong tập podcast hôm nay, hãy cùng VSTN! đi tìm hiểu rõ hơn về "những kẻ ái kỷ" nhé!
Sẽ có người đến và đi, có người ở lại rất lâu cùng với biết bao nỗi đau kéo dài, có kẻ chỉ vội vàng lướt ngang qua đời nhưng lại mang đến những nièm vui tưởng chừng như vô hạn. Nhưng dù sao đi chăng nữa, vẫn thật lòng cảm ơn vì đã hiện diên trong cuộc đời này ... Follow thêm dự án mới của chúng mình tại ⁠@lunglinhlaploe
Follow thêm dự án mới của chúng mình tại @lunglinhlaploe Cậu biết không, rằng tình yêu vốn không thể sụp đổ ngay lập tức chỉ vì một câu nói, mà tình yêu sụp đổ vì rất nhiều câu nói trước đó, cộng với câu nói cuối cùng, ở giây phút cuối cùng.Giá như ngày ấy mình đủ bình tĩnh để nói một lời khác, đủ thấu đáo để hành động khác, hoặc đủ dũng khí để rẽ sang một lối đi khác… thì liệu mọi thứ có còn dừng lại ở hai chữ "kết thúc"? Giá như mình mạnh mẽ hơn một chút để giữ lấy người, và người cũng đủ kiên định để ở lại… thì có lẽ giờ đây chúng mình đã không chỉ là ký ức trong nhau. Nhưng tiếc thay, cuộc đời không vận hành bằng những điều “giá như”. Nó chỉ để lại những tiếng thở dài, những đêm thao thức và những trái tim vẫn chưa thôi tìm cách để níu giữ.Trong tập phát sóng tới đây, Visaothenhi!Radio đã nhận được nhiều dòng tâm sự đến từ những người từng yêu rất sâu, từng đau rất nhiều và mang cho mình những “giá như”. Họ viết cho những người từng là tất cả, gửi đến những mảnh ký ức chưa trọn vẹn một lời kết. Cùng chúng mình ngồi xuống một chút, lắng nghe những mẩu chuyện ấy, và xem thử đằng sau mỗi chữ "giá như" ấy, rốt cuộc là điều gì còn day dứt trong tim nhé.
Follow dự án mới của chúng mình tại @lungLinhlaploe | Cậu có đang mắc kẹt trong mội mối quan hệ mập mờ? |Bàn tay ấy, ta đã từng nắm không biết bao nhiêu lần, cũng từng dịu dàng trao nhau ánh nhìn trước bao người, tặng nhau những món quà mà ta cho là chân thành nhất. Giữa hai con người ấy là một mối quan hệ vượt khỏi giới hạn tình bạn, nhưng lại chẳng đủ rõ ràng để gọi tên là tình yêu. Nó lưng chừng, chông chênh, như đứng giữa một cây cầu mà cả hai đều không dám bước tiếp hay quay đầu. Tình cảm ấy cứ thế lớn dần theo năm tháng, nhưng danh phận thì vẫn mãi lửng lơ.Ta không biết mình là ai trong lòng người ấy, và cũng chẳng đủ dũng khí để hỏi. Còn họ, cũng chưa một lần gọi tên ta bằng những điều chắc chắn. Hai chữ “người yêu” nghe vừa gần gũi, vừa xa vời. Một lời thổ lộ tưởng như đơn giản lại trở nên quá sức, bởi ta sợ, sợ nếu nói ra rồi thì sẽ mất tất cả. Và cứ như thế, những yêu thương lặng thầm ấy ngày càng khiến người ta mỏi mệt. Những “lá thư không gửi” trong số tuần này cũng đang loay hoay trong chính mối quan hệ mập mờ đó, hãy cùng Visaothenhi!Radio ngồi lại, lắng nghe, để hiểu cảm giác "chẳng rõ ràng” này chông chênh đến nhường nào nhé.
Vì sao khi nói dối mũi Pinocchio lại dài ra?Hẳn đứa trẻ nào cũng đều từng nghe về câu chuyện cậu bé người gỗ Pinocchio biếng học, ham chơi, dễ bị xúi bẩy, và mỗi lần nói dối, mũi của cậu sẽ dài ra. Chi tiết này cũng được coi là biểu tượng kinh điển của văn học thiếu nhi và là hiện thân sinh động cho bài học về sự trung thực. Điều này đã ám ảnh và đi sâu vào tiềm thức của nhiều điều đứa bé, ngay cả mình hồi đó cũng đã từng tin: khi nói dối, chóp mũi sẽ bị kéo dài bất thường và mình sẽ bị phát hiện.Dám cá là chúng ta, cũng ít nhất đôi lần nói dối. Khi được hỏi “Bạn dạo này ổn không?” ngoài đời thật, hầu hết chúng ta theo phản xạ đều trả lời là “Cũng ổn". Ta hiểu rằng câu hỏi chỉ là một câu chào xã giao, không phải là lời mời để bàn về những thất vọng trong nghề nghiệp, khó khăn trong tình cảm, hoặc tình trạng bệnh tật của chúng ta. Nhưng câu trả lời né tránh này có thực sự được coi là nói dối hay không? Ẩn sâu sau những "lời nói dối" ấy là gì? Một nửa của sự thật, liệu có còn là sự thật hay không? Hãy cùng chúng mình đi tìm "sự thật" trong tập podcast ngày hôm nay nhé!
Tháng 5 về, nắng bắt đầu rực rỡ hơn, ve bắt đầu râm ran gọi hè, những chùm bằng lăng tím biếc như gom cả bầu trời vào trong ký ức, cũng là lúc những các bạn học sinh cuối cấp bước đứng trước ngưỡng cửa quan trọng mang tên Đại học. Thanh xuân là khoảng thời gian chúng mình chẳng thể nào níu giữ, nhưng lại luôn khắc ghi thật lâu, những ký ức về buổi chiều nắng nghiêng qua khung cửa sổ lớp học, lá thư để quên trong hộc bàn, hay lời chúc “thi tốt nhé” truyền tay nhau trong cuốn lưu bút.Dù sau này có đi thật xa, trưởng thành đến đâu, thì những năm tháng ấy sẽ luôn là điều đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ.Và trong tập radio tới đây, hãy cùng Vì sao thế nhỉ dừng lại một chút giữa guồng quay ôn luyện, thi cử để lắng nghe những lá thư chan chứa yêu thương, là lời nhắn nhủ từ bạn bè, từ chính những người từng đi qua mùa thi năm ấy gửi đến cậu – người đang viết nên những trang cuối cùng của tuổi học trò nhé!
Hồi còn bé xíu xiu, chúng mình có thể nói câu “Con yêu mẹ” vô số lần trong một ngày. Khi ấy, chẳng cần lý do để ôm mẹ thật chặt, chẳng ngại ngùng gì khi hôn mẹ giữa chốn đông người. Mọi sự yêu thương đều được thể hiện một cách bản năng, hồn nhiên và trọn vẹn.Nhưng càng lớn, ta lại càng thu mình lại. Có lẽ không phải vì yêu thương dành cho mẹ phai nhạt, mà vì đâu đó trong quá trình trưởng thành, chúng ta dần đánh mất sự tự nhiên trong cách thể hiện cảm xúc. Chúng ta bắt đầu im lặng trước chính những điều từng thân thuộc nhất. Chúng ta cứ lớn lên với những khoảng cách vô hình như thế, đôi khi giữa những người thân thiết nhất ta lại ngập ngừng và dè dặt. Càng trưởng thành, chúng ta càng trở nên khéo léo với thế giới bên ngoài, nhưng lại vụng về với chính người sinh ra mình. Có thể vì thế mà những lời yêu trong gia đình dần trở thành điều xa xỉ. Nhưng các cậu biết không, có những điều nếu chúng ta không nói ra bây giờ, sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói ra.Nhân ngày của mẹ, hãy cùng nhau lắng nghe xem có điều gì mà những trái tim ấm áp kia còn ngập ngừng chưa dám tỏ bày với mẹ nhé.
Người ta thường nói, gặp được một người khiến trái tim mình rung động là điều không hề dễ dàng, và tìm thấy một người đáp lại tình cảm ấy một cách trọn vẹn lại càng khó hơn. Thành phố rộng lớn là thế, nhưng đôi khi chúng mình vẫn cảm thấy lạc lõng giữa dòng người tất tả ngược xuôi. Những chiều tan tầm vội vã, đứng giữa giao lộ tấp nập xe cộ, cậu đã có ai đón đưa? Hay đã từng có người đợi cậu nơi góc phố quen thuộc, nhưng giờ đây chẳng còn bước chung đường. Đã bao lần cậu lặng lẽ mong chờ một bàn tay, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nắm lấy? Những cuộc gặp gỡ chẳng thể thành duyên để lại những khoảng trống mà thời gian chưa thể lấp đầy. Những lần trái tim lỡ nhịp vì một ai đó nhưng rồi lại lặng lẽ bước đi trong cô đơn. Cậu cảm thấy chạy trốn cảm xúc của chính mình, không dám đặt cược trái tim vào tình yêu vì sợ tổn thương thêm một lần nữa. Và cứ thế, cậu mãi đứng bên lề của hạnh phúc, tự hỏi liệu có ai đang đợi mình ở phía cuối con đường? Hãy cùng Vì sao thế nhỉ! Radio mở lòng những trái tim cô đơn trong những lá thư không gửi về những chuyện tình lặng lẽ, về bàn tay đang chờ nắm lấy một bàn tay, và cả những trái tim đã học cách yêu thương chính mình sau những lần vụn vỡ vào 20:00 tối nay nhé!
Tất cả trẻ em, trừ một đứa, đều lớn lên.” (James Matthew Barrie)Và đứa trẻ không bao giờ lớn lên ấy chính là Peter Pan, sống ở xứ sở Neverland – nơi chẳng ai phải lớn lên, nơi trẻ con bay lượn tự do giữa bầu trời rực rỡ những giấc mơ. Mang hình hài của một thiếu niên 12, 13 tuổi, từ chối trưởng thành, từ chối thế giới người lớn với những luật lệ, trách nhiệm, và cả những nỗi đau.Cứ ngỡ chỉ có thể gặp trong truyện tranh tưởng tượng, ấy nhưng, đôi khi giữa đời thực – nơi không có bụi tiên hay thuyền cướp biển – ta vẫn bắt gặp những Peter Pan. Họ là người lớn với vẻ ngoài chỉn chu, có thể đang làm việc văn phòng, đang yêu, đang sống giữa phố thị tấp nập, v.v. nhưng bên trong, có một đứa trẻ chưa bao giờ được lớn lên. Một đứa trẻ từng tổn thương. Một đứa trẻ sợ hãi. Một đứa trẻ vẫn đang tìm chốn Neverland của riêng mình để trốn khỏi thực tại.Trong tập podcast này, hãy cùng VSTN! tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: “Vì sao Peter Pan không lớn lên?”, để đi sâu vào tâm lý con người – nơi có những “đứa trẻ trưởng thành” đang cần được thấu hiểu và chữa lành. Liệu có thể lớn lên mà vẫn giữ được phần trẻ thơ trong mình hay không? Cùng đón nghe nhé!
loading
Comments (3)

Lịch Hoàng

❤️❤️❤️

Nov 15th
Reply

Đỗ Mai Tuyền

Em cám ơn chị về bài podcast này ạ! 🥰🥰🥰

Sep 29th
Reply

Đỗ Mai Tuyền

Hãy cạnh tranh với chính mình🥰 Thật khập khiễng khi so sánh cái trung bình của mình với cái hoàn hảo nhất của người khác🥰 Thậm chí người được cho là hoàn hảo cũng có cái bóng, cái bóng đó phải đi làm chiều tất cả mọi người, những người đã đặt kỳ vọng vào họ🥰

Sep 23rd
Reply