DiscoverDanh Tác Văn HọcThủy Hử -- 122
Thủy Hử -- 122

Thủy Hử -- 122

Update: 2024-11-21
Share

Description

Tống Giang nói:

- Hãy ngồi một lát rồi sẽ đi.

Lý Quỳ nói:

- Tôi chỉ đi một lúc rồi lại đến đây ngay.

Nói xong đẩy rèm đi thẳng xuống lầu.

Bấy giờ Đới Tung bảo với Tống Giang rằng:

- Huynh trưởng đưa tiền cho hắn làm gì? Vừa rồi tôi toan giữ, thì huynh trưởng đã đưa ra mất rồi.

Tống Giang nói:

- Tại sao lại thế?

- Hắn ta dẫu là người trung trực nhưng tính ham uống rượu, thích đánh bạc, còn có bao giờ có được một đĩnh bạc mà đổi ra, cái đó hắn nói dối đấy. Bây giờ đi vội đi vàng thế, tức là đi đánh bạc.. Nếu được ra tất đem tiền đến trả, huynh trưởng, mà nhược bằng bị thua mất, thì còn đào đâu ra mười lạng bạc mà trả lại, thế có phải thêm bất tiện cho Đới Tung này lắm không?

Tống Giang cười rằng:

- Huynh trưởng hà tất nghĩ như thế, mấy lạng bạc ấy có làm gì, để mặc cho anh ta đánh bạc, thua hết thì thôi. Tôi xem người ấy là một người trung trực lắm...

- Hắn ta võ nghệ cũng khá, chỉ có một điều là tính thô mật lớn, không cần gì ai, ở đất Giang Châu này, mỗi đám tù tội, thì lại đánh đập tất cả đám coi ngục, làm cho tôi nhiều phen cũng liên lụy đến hắn... Giữa đường thấy sự bất bình là thế nào cũng đánh cho những bọn cường ngạnh, vì thế khắp trong thành Giang Châu ai ai cũng sợ. Nói đoạn Tống Giang bảo với Đới Tung rằng:

- Chúng ta uống mấy chén rượu nữa, rồi đi chơi ngoài thành một lúc cho vui.

Đới Tung nói:

- Tiểu đệ quên đi mất, để rồi xin dẫn nhân huynh đi xem Giang Cảnh mới được.

- Tôi đến đây cũng muốn đi xem phong cảnh bên sông một lượt, nhưng chưa có dịp nao được đi, vậy xin uống rồi ta đi một thể. Nói đoạn hai người cùng ngồi nói chuyện với nhau.

Khi đó Lý Quỳ vớ được món tiền của Tống Giang ra đi, nghỉ khẩm lẩm trong bụng rằng:

- Tống Giang Ca Ca thực là quý hóa, xưa nay chưa từng chơi thân với mình, mà bỗng dưng cho mượn ngay mười lạng bạc, thế mới biết trọng nghĩa khinh tài, tiếng đồn đáng lắm. Chỉ hiềm vì mình mấy hôm nay đánh bạc thua mãi, không có một đồng nào để làm hảo hán mà mời ông ta đi đánh chén được! Bây giờ ta có mười lạng bạc này, nếu đánh được bạc, thì sẽ để mấy quan tiền mời ông ta đi chén vậy.

Chàng nghĩ vậy, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài thành, vào nhà Tiểu Trương Ất để đánh bạc. Khi vào đến sòng bạc, chàng ta vất mười lạng bạc xuống đất mà gọi lên rằng:

- Chờ tôi với.

Tiểu Trương Ất can:

- Đại Ca hãy khoan, để tiếng sau sẽ đánh.

Lý Quỳ nói:

- Không, tôi cần đánh tiếng bạc này mới được.

- Đại Ca hãy đứng ngoài, mà nghe nước bạc xem sao?

- Tôi không cần nghe ngóng gì cả, đánh là đánh luôn, này năm lạng bạc một tiếng này đây.

Nói xong cướp giựt lấy tiền mọi ở tay người khác, rồi hỏi lên rằng:

- Tôi cóp với ai đây?

Tiểu Trương Ất nói rằng?

- Đại Ca đánh năm lạng, thì cóp với tôi.

Lý Quỳ vỗ tay reo:

- Được lắm... được lắm...

Vừa reo dứt lời, thì nhà cái mở bạc.

Lý Quỳ bị thua, Tiểu Trương Ất liền vớ lấy bạc của Lý Quỳ. Lý Quỳ vội kêu rằng:

- Chỗ ấy của tôi mười lạng bạc đấy.

Tiểu Trương Ất đáp rằng:

- Nếu vậy còn năm lạng đánh tiếng nữa, được thì tôi trả lại cả.

Lý Quỳ lại kéo lấy tiền mọi, rồi reo lên rằng:

- Được... Vừa reo xong thì lại thua tiếng nữa.

Tiểu Trương Ất cười rằng:

- Tôi đã bảo rằng: Cướp tiền mọi làm gì, hãy nghỉ thì không. Không nghe tôi, thành ra thua luôn hai tiếng rồi.

Lý Quỳ bảo với Tiểu Trương Ất rằng:

- Tiền ấy của người khác đấy.

Tiểu Trương Ất nói rằng:

- Của ai thì mặc, đã đánh thua rồi, còn nói gì nữa?

- Thôi anh hãy cho tôi mượn, rồi sáng mai trả vậy.

- Nói bông làm gì thế? Trong đám bạc đến cha con cũng mặc kệ, nữa là... Bác đánh thua rồi, còn...

Lý Quỳ nghe đến đó, xắn áo lên rồi quát hỏi rằng:

- Có trả hay là không?

Tiểu Trương Ất thấy vậy bảo Lý Quỳ rằng:

- Lý Đại Ca mọi khi đánh bạc sòng phẳng lắm, sao hôm nay lại giở giọng như thế? Lý Quỳ lặng ngắt xông vào vồ lấy đĩnh bạc của mình, rồi lại cướp thêm mươi lạng bạc nữa của kẻ khác, mà đùm vào vạt áo, trợn mắt bảo chúng rằng:

- Lão gia mọi khi rất sòng phẳng, nhưng hôm nay hãy tạm không sòng phẳng một hôm...

Tiểu Trương Ất vừa toan chạy đến cướp lại, thì bị Lý Quỳ đá hất ra ngoài. Bọn mười ba mười bốn con bạc khác lại túm đến toan để cướp, cũng bị Lý Quỳ đá bên tả đánh bên hữu, làm cho các cậu phải trốn dạt cả, mà không dám thò ra nữa. Lý Quỳ đi ra ngoài cửa, người coi cửa hỏi rằng:

- Đại Lang đi đâu bây giờ đó?

Lý Quỳ lặng ngắt không trả lời, giơ cẳng đạp anh kia một cái rồi tung cửa đi ra. Bọn kia kéo ra theo lẽo đẽo ở đằng sau mà kêu lên rằng:

- Lý Đại Ca vô lý quá, lại cướp cả tiền của chúng tôi như thế?

Lý Quỳ cứ lẳng lặng rảo cẳng đi mau, không một anh nào dám đi gần đến gót. Đương khi lật đật vội vàng, thì thấy người ở đằng sau Lý Quỳ, nắm cánh tay mà quát lên rằng:

- Sao ngươi được cướp tiền của người ta?

Lý Quỳ miệng đáp lên rằng:

- Việc gì đến anh mà rối?

Vừa nói vừa quay cổ nom lại, thì thấy Đới Tung cùng Tống Giang ở đó, Lý Quỳ vội vàng sợ hãi ra mặt mà nói lên rằng:

- Xin Ca Ca tha lỗi cho, mọi khi Thiết Ngưu này vẫn sòng phẳng lắm, nhưng hôm nay lỡ đánh bạc thua mất tiền của Ca Ca, lại không có tiền mời Ca Ca đi đánh chén, nên phải liều mà giở ngón không sòng phẳng một hôm nay vậy.

Tống Giang nghe nói cả cười mà rằng:

- Hiền đệ có cần tiền, cứ hỏi tôi mà lấy. Bây giờ đánh thua, phải trả người ta mới được.

Lý Quỳ bất đắc dĩ lại phải bỏ vạt áo lấy tiền ra hết, đưa cho Tống Giang. Tống Giang cầm lấy tiền, gọi Tiểu Trương Ất lại để giao trả.

Trương Ất chạy lại nhận tiền mà nói rằng:

- Thưa hai ngài, chúng tôi chỉ xin số tiền của chúng tôi, còn mười lạng bạc của Lý Ca đánh thua, thì tôi xin tình nguyện trả lại cho đỡ lôi thôi.

Tống Giang nói:

- Người cứ cầm lấy không hề chi.

Trương Ất nhất định không dám nhận, Tống Giang liền hỏi rằng:

- Các người có ai bị đánh đau không?

- Bẩm có anh làm hồ lỳ, anh ra tiền mọi, và hai anh canh cửa, bị đánh ngã nằm ở trong kia.

- Nếu vậy thì cầm tiền này chia đều cho họ, còn Lý Ca thì khắc ta ngăn giữ, hắn không đến nữa đâu...

Trương Ất nhận tiền rồi lạy tạ ra về. Tống Giang quay ra bảo với Đới Tung rằng:

- Chúng ta đi uống rượu với Lý Ca một lúc đã.

Đới Tung vâng lời mà rằng:

- Ở bên bờ sông phía trước mặt kia, có Tỳ Bà Đình tửu điếm, là một nơi cổ tích của Bạch Lạc Thiên về đời Đường ngày trước, chúng ta đến đây uống rượu xem phong cảnh cho vui.

Tống Giang nói:

- Ta nên mua các thức nhắm ở trong thành đem ra đó.

Đới Tung nói:

- Hiện bây giờ có người bọn hàng rượu rồi, cần gì phải mua nữa.

Nói đoạn ba người cùng dắt nhau ra Tỳ Bà Đinh. Khi tới nơi thấy khu đình ở cạnh bến Tầm Dương, một bên là nhà của chủ nhân, trên Đình Tỳ Bà có tới mười bàn ăn, rất là rộng rãi. Đới Tung vào chọn một bàn sạch sẽ, nhường Tống Giang ngồi cánh trên, tự mình mình ngồi giữa, để Lý Quỳ ngồi dưới, rồi gọi tửu bảo sai dọn rượu lên.

Tên tửu bảo mang lên mở hai chai Ngọc Hồ Xuân Tửu, là một thứ rượu có tiếng nhất ở đất Giang Châu.

Lý Quỳ bảo với tửu bảo rằng:

- Lấy chén lớn rót lên đây, uống chén con lách tách khó chịu.

Đới Tung thấy vậy bảo Lý Quỳ rằng:

- Anh nhà quê lắm, thôi, lặng im mà uống rượu đi thôi.

Tống Giang lại bảo tửu bảo rằng:

- Hai chúng ta đây để chén con cũng được, còn Đại Ca kia thì phải lấy chén lớn ra.

Tửu bảo vâng lời, lấy chén lớn ra để lên trước mặt Lý Quỳ, rồi rót rượu mà đem các thức nhắm lên.

Lý Quỳ cười mà nói rằng:

- Thực là Tống Giang Ca Ca quý hóa quá? Người ta nói không sai một chút nào... Chưa chi đã biết ngay tính của tiểu đệ... Kết bái được một vị Ca Ca như thế, thực cũng đáng đời.

Tống Giang nhân có Lý Quỳ trong bụng vui thích, uống luôn mấy chén rượu, rồi hỏi Đới Tung rằng:

- Ở đây có cá tươi hay không?

Đới Tung đáp:

- Huynh trưởng không trông đầy sông toàn là thuyền đánh cá đó sao? ở đây chính là một nơi cá gạo sẵn sàng, làm chi không có.

- Giá được một thứ thang cá nấu cay, mà ăn cho giã rượu thì hay lắm.

Đới Tung liền gọi tửu bảo sai làm ba bát thang cả đem lên; Để một lát tên tửu bảo bưng ba bát thang lên. Tống Giang nom thấy bát đĩa sang trọng khác hắn hàng quán mọi nơi, thì trong lòng lấy làm dễ chịu, liền cầm đũa mời Đới Tung và Lý Quỳ cùng ăn.

Lý Quỳ không dùng đến đũa, thò ngay tay vào bát, vớ lấy khúc cá giơ lên mồm mà cắn nhai rau ráu, Tống Giang nhịn cười không được, gắp vài ba miếng cá, và húp vài ba húp thang, rồi đặt xuống mà không ăn nữa.
Comments 
In Channel
Thủy Hử -- 123

Thủy Hử -- 123

2024-11-2112:00

Thủy Hử -- 122

Thủy Hử -- 122

2024-11-2112:01

Thủy Hử -- 121

Thủy Hử -- 121

2024-11-2112:00

Thủy Hử -- 120

Thủy Hử -- 120

2024-11-2112:01

Thủy Hử -- 119

Thủy Hử -- 119

2024-11-2112:00

Thủy Hử -- 118

Thủy Hử -- 118

2024-11-2112:01

Thủy Hử -- 117

Thủy Hử -- 117

2024-11-2112:01

Thủy Hử -- 116

Thủy Hử -- 116

2024-11-2112:01

Thủy Hử -- 115

Thủy Hử -- 115

2024-11-2112:00

Thủy Hử -- 114

Thủy Hử -- 114

2024-11-1512:01

Thủy Hử -- 113

Thủy Hử -- 113

2024-11-1512:01

Thủy Hử -- 112

Thủy Hử -- 112

2024-11-1512:01

Thủy Hử -- 111

Thủy Hử -- 111

2024-11-1512:01

Thủy Hử -- 110

Thủy Hử -- 110

2024-11-1512:00

Thủy Hử -- 109

Thủy Hử -- 109

2024-11-1512:01

Thủy Hử -- 108

Thủy Hử -- 108

2024-11-0412:01

Thủy Hử -- 107

Thủy Hử -- 107

2024-11-0412:01

Thủy Hử -- 106

Thủy Hử -- 106

2024-11-0412:01

Thủy Hử -- 105

Thủy Hử -- 105

2024-11-0412:01

Thủy Hử -- 104

Thủy Hử -- 104

2024-11-0412:01

loading
00:00
00:00
x

0.5x

0.8x

1.0x

1.25x

1.5x

2.0x

3.0x

Sleep Timer

Off

End of Episode

5 Minutes

10 Minutes

15 Minutes

30 Minutes

45 Minutes

60 Minutes

120 Minutes

Thủy Hử -- 122

Thủy Hử -- 122

CRI