DiscoverIQ Radio
IQ Radio
Claim Ownership

IQ Radio

Author: IQ Radio' Podcasts

Subscribed: 2Played: 593
Share

Description

IQ RADIO là một kênh Podcast do Công ty Cổ phần Truyền Thông và Sự Kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn, và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh Radio này cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh Podcast khác nhau, khiến cho bạn có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, thì hãy cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ phía trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu bạn sẽ gặp được ý trung nhân hay tìm lại chính mình ở một góc trời nào đó.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:☀ Yêu thích đọc: Gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm, và những nội dung muốn nghe, cũng ở hòm thư trên.
20 Episodes
Reverse
lúc rày mưa dữ quá, mưa nhâm nhi, rả rích cả tuần, đứa cháu nhỏ lật lịch, kêu lên, “Ui chao, tháng 7, hèn chi mưa liền tù tì, chắc là ông Ngưu Lang với Chức Nữ đang gặp nhau, dì Út ha?”. Nhỏ cháu lập luận ngây ngô, làm nó mắc cười, bởi nếu có Ngưu - Chức thật, thì lúc gặp lại họ cũng chẳng khóc lóc gì đâu. Xa bẵng nhau, mỗi năm gặp một lần, chỉ sợ ngượng ngập đến nỗi chỉ nói vài câu lạt lẻo, nhát gừng. Trong một năm rất dài đó, mỗi người gặp những biến cố khác nhau, làm những công việc khác nhau với những bạn bè khác nhau, có gì chung đâu mà nói. Yêu thương có cao như núi thì cũng bị mài mòn bởi thời gian, bởi những lo toan thường nhật. Nó vu vơ nghĩ thầm, suýt cất thành lời, nhưng nhìn vào đôi mắt trong vắt của đứa cháu, lại thôi. Ngước mặt nhìn mưa, bỗng nó có cảm giác bàng hoàng, ủa, tôi-trong-veo đã chết tự hồi nào ?Câu hỏi đó làm nó bần thần cả buổi. Thật khó chịu khi một thứ đã từng thuộc về mình, gắn bó với mình, nhưng rồi nó tan biến lúc nào mình không biết.May mà còn lại một vệt ký ức long lanh, không ngắn không dài, vừa đủ để nó nhớ rằng, mình đã từng có một quãng đời thơ ngây, mơ mộng, ngông cuồng. Mỗi khi nhớ lại, nó thường buột miệng kêu lên, thời điên. Có điên mới tin mưa tháng Bảy là nước mắt tương phùng; tin vào những truyện cổ tích có cô gái nghèo lấy chồng hoàng tử, hay nghĩ đơn giản nàng Kiều rốt cuộc hạnh phúc với người yêu. Buồn cười, là quãng ấy, nó tốn biết bao nhiêu nước mắt vì thương cho những thân phận người, những chuyện tình trái ngang, lận đận trong… phim. Tệ hơn, là nó tin có ngày Cổ Thiên Lạc sẽ… yêu mình. Vào năm hai mươi hai tuổi, nó còn làm một việc ngông cuồng khác, khi đặt tên cho quyển sách đầu tay là “Ngọn đèn không tắt”. Chắc nụi. Đáng ra phải là “Ngọn đèn chưa tắt” hay “Ngọn đèn sẽ tắt”, bởi chẳng có gì là miên viễn, là bất biến hết (đèn lại càng không).Dân gian có lý khi ghép từ “dại” đi ngay phía sau chữ “nhỏ”. Phải mất nhiều năm nó mới rút ra kết luận đó. Những cảm nhận của ngày xưa giờ đổi thay ngoay ngoắt. Như thể nó đã sống cuộc đời khác. Nó cười nhạo câu cuối cùng (hay xuất hiện) trong các truyện cổ tích, “hai người cùng nhau sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long”. Nó cảm nhận được cái cay đắng tủi buồn khi Kiều về với Kim Trọng, khi nàng đã lưu lạc trầm luân, đã yêu người khác thật lòng, đã tan nát vì chia biệt và đổ vỡ thì làm sao tỉnh bơ sống với chồng của đứa em, người mà mười lăm năm trước có gặp sơ sơ, nói nói cười cười, lấy nước mây ra hứa hẹn, cùng lắm là nắm tay nhau được… một lần. Nó nổi quạu khi nghe kể sau bao năm bị chồng cho người ta… mượn, Châu Long lại cười ngỏn ngoẻn trở về mà trái tim không hề lung lay, thương tổn. Nó nghi ngờ những mối tình xuyên qua kiếp này, kiếp sau, sau nữa, ai mà kiên nhẫn dữ vậy?! Nó nghĩ giá trị của những lời thề hẹn chỉ như chọi cục đá xuống ao bèo. Nó ngờ ngợ khi thấy đôi trai gái đi qua, không biết cuộc tình này được bao lâu, chưa chắc có đám cưới… Nó dửng dưng, nguội ngơ trước những khóc, cười của người đời, bởi cảm xúc vừa nhen nhóm đã tắt rụi bởi ý nghĩ, thấy ngoài mặt cười, khóc vậy, thân thiết vậy nhưng chưa biết lòng dạ làm sao à nghen.Tất cả những thứ đó cho nó một cảm giác, mình khôn ra rồi. Có điều, cuộc sống dạy chậm rãi quá, nhẩn nha quá. Tốn mười năm, nó chỉ học được vài bài học thí dụ như “không có gì là mãi mãi”, như “đừng mù quáng tin vào cảm xúc” hay “yêu phải để dành”. Nó rất nôn nóng được học nhanh nữa, để chứng tỏ bản lĩnh, sự già dặn của mình.Bữa nay, nó nhận ra mình buồn quá, khôn mà buồn. Biết nhiều mà buồn. Tỉnh táo mà buồn. Trải đời mà buồn. Ngoái lại thì thời vui nhất đã bỏ đi lâu rồi, từ lúc hoài nghi lên ngôi.Nó bỗng thèm được như đứa cháu, nhìn mưa tháng Bảy nẫu nuột mà lòng vui, vì biết cữ này có đôi lứa gặp nhau, trên trời.
CÔNG TY CỔ PHẦN TRUYỀN THÔNG VÀ SỰ KIỆN IQM18-19 Tôn Đức Thắng, Phường Xuân An, TP. Phan Thiết, Tỉnh Bình ThuậnHotline: 09333 4 8885 - 0919499189--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------IQ Radio Pocast là kênh Podcast do Công ty Cổ phần Truyền Thông và Sự Kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn, và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh Radio này cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh Podcast khác nhau, khiến cho bạn có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, thì hãy cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ phía trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu bạn sẽ gặp được ý trung nhân hay tìm lại chính mình ở một góc trời nào đó.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:📌Liên hệ với IQ Radio:Fanpage : https://www.facebook.com/iqradiovnEmail: hieutransoundman@gmail.comPodcast : IQ Radio-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------Mọi đóng góp, giúp đỡ cho IQ Radio, xin gửi về:PayPal: hieutransoundman@gmail.comVietinbank : 102871867260 - Tran Huu Hieu - Chi Nhánh Bình Thuận.Momo: 0919499189 - Tran Huu HieuXin chân thành cảm ơn.---------------------Một sản phẩm do IQ Radio thực hiện.Bản quyền thuộc về IQ Radio.-----------------Cảm ơn bạn đã lắng nghe truyện Nút Áo , Tác giả : Nguyễn Ngọc Tư trên kênh IQ Radio.---Giọng đọc: Anh Chi.Thiết kế và Thu âm : Trần Hữu Hiếu.Chân thành cảm ơn các nhà hảo tâm đã luôn giúp đỡ, ủng hộ về mặt tinh thần cho kênh IQ Radio.☀ Yêu thích đọc: gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm, và những nội dung muốn nghe, cũng ở hòm thư trên.
IQ Radio Podcast là kênh Podcast do Công ty Cổ phần Truyền thông và Sự kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh này radio cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh Youtube khác nhau, bạn có thể có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu nhé. . Nơi bạn sẽ gặp trung tâm hoặc tìm lại ngôi nhà chính của bạn ở một góc của nó.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:📌Liên hệ với IQ Radio:Fanpage: https://www.facebook.com/iqradiovnEmail: hieutransoundman @ gmail.com  Podcast: IQ Radio-------------------------------------------------- -------------------------------------------------- ------------- Mọi đóng góp, giúp đỡ cho IQ Radio, xin gửi về: PayPal: hieutransoundman@gmail.com Vietinbank: 102871867260 - Trần Hữu Hiếu - Chí Nhánh Bình Thuận. Momo: 0919499189 - Trần Hữu Hiếu Xin chân thành cảm ơn. --------------------- Một sản phẩm do IQ Radio thực hiện. Bản quyền thuộc về IQ Radio. ----------------- Cảm ơn bạn đã nghe Khói Trời Lộng Lẫy , Tác giả : Nguyễn Ngọc Tư trên kênh IQ Radio Podcast. --- read more: Anh Chi. Design and Thu Âm: Trần Hữu Hiếu. Chân thành cảm ơn các nhà đầu tư luôn giúp đỡ, ủng hộ về mặt tinh thần cho kênh IQ Radio.☀ Yêu thích đọc: gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com  ☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm và những nội dung muốn nghe, cũng ở trong thư mục.
IQ Radio Podcast là kênh Podcast do Công ty Cổ phần Truyền thông và Sự kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh này radio cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh Youtube khác nhau, bạn có thể có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu nhé. . Nơi bạn sẽ gặp trung tâm hoặc tìm lại ngôi nhà chính của bạn ở một góc của nó.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:📌Liên hệ với IQ Radio:Fanpage: https://www.facebook.com/iqradiovnEmail: hieutransoundman @ gmail.com  Podcast: IQ Radio-------------------------------------------------- -------------------------------------------------- ------------- Mọi đóng góp, giúp đỡ cho IQ Radio, xin gửi về: PayPal: hieutransoundman@gmail.com Vietinbank: 102871867260 - Trần Hữu Hiếu - Chí Nhánh Bình Thuận. Momo: 0919499189 - Trần Hữu Hiếu Xin chân thành cảm ơn. --------------------- Một sản phẩm do IQ Radio thực hiện. Bản quyền thuộc về IQ Radio. ----------------- Cảm ơn bạn đã nghe Truyện Của Điệp, Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư trên kênh IQ Radio Podcast. --- read more: Anh Chi. Design and Thu Âm: Trần Hữu Hiếu. Chân thành cảm ơn các nhà đầu tư luôn giúp đỡ, ủng hộ về mặt tinh thần cho kênh IQ Radio.☀ Yêu thích đọc: gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com  ☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm và những nội dung muốn nghe, cũng ở trong thư mục.
IQ Radio Podcast là kênh Podcast do Công ty Cổ phần Truyền thông và Sự kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh này radio cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh Youtube khác nhau, bạn có thể có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu nhé. . Nơi bạn sẽ gặp trung tâm hoặc tìm lại ngôi nhà chính của bạn ở một góc của nó.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:📌Liên hệ với IQ Radio:Fanpage: https://www.facebook.com/iqradiovnEmail: hieutransoundman @ gmail.com  Podcast: IQ Radio-------------------------------------------------- -------------------------------------------------- ------------- Mọi đóng góp, giúp đỡ cho IQ Radio, xin gửi về: PayPal: hieutransoundman@gmail.com Vietinbank: 102871867260 - Trần Hữu Hiếu - Chí Nhánh Bình Thuận. Momo: 0919499189 - Trần Hữu Hiếu Xin chân thành cảm ơn. --------------------- Một sản phẩm do IQ Radio thực hiện. Bản quyền thuộc về IQ Radio. ----------------- Cảm ơn bạn đã nghe Bạn Nhậu Cũ, Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư trên kênh IQ Radio Podcast. --- read more: Anh Chi. Design and Thu Âm: Trần Hữu Hiếu. Chân thành cảm ơn các nhà đầu tư luôn giúp đỡ, ủng hộ về mặt tinh thần cho kênh IQ Radio.☀ Yêu thích đọc: gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com  ☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm và những nội dung muốn nghe, cũng ở trong thư mục.
IQ Radio Podcast is a channel Podcast do Công ty Cổ phần Truyền thông và Sự kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh này radio cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh Youtube khác nhau, bạn có thể có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, thì cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu nhé. Where you will be meet the center or find back your main home at a angle of it.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:📌Liên hệ với IQ Radio:Fanpage: https://www.facebook.com/iqradiovnEmail: hieutransoundman @ gmail.com Podcast: IQ Radio-------------------------------------------------- -------------------------------------------------- ------------- Mọi đóng góp, giúp đỡ cho IQ Radio, xin gửi về: PayPal: hieutransoundman@gmail.com Vietinbank: 102871867260 - Trần Hữu Hiếu - Chí Nhánh Bình Thuận. Momo: 0919499189 - Trần Hữu Hiếu Xin chân thành cảm ơn. --------------------- Một sản phẩm do IQ Radio thực hiện. Bản quyền thuộc về IQ Radio. ----------------- Cảm ơn bạn đã nghe Vực Mở, Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư trên kênh IQ Radio Podcast. --- read more: Anh Chi. Design and Thu Âm: Trần Hữu Hiếu. Chân thành cảm ơn các nhà đầu tư luôn giúp đỡ, ủng hộ về mặt tinh thần cho kênh IQ Radio.☀ Yêu thích đọc: gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com ☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm và những nội dung muốn nghe, cũng ở trong thư mục.
IQ Radio Podcast là một kênh Podcast do Công ty Cổ phần Truyền Thông và Sự Kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn, và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh Radio này cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh Youtube khác nhau, khiến cho bạn có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, thì hãy cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ phía trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu bạn sẽ gặp được ý trung nhân hay tìm lại chính mình ở một góc trời nào đó.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:📌Liên hệ với IQ Radio:Fanpage : https://www.facebook.com/iqradiovnEmail: hieutransoundman@gmail.comPodcast : IQ Radio-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------Mọi đóng góp, giúp đỡ cho IQ Radio, xin gửi về:PayPal: hieutransoundman@gmail.comVietinbank : 102871867260 - Tran Huu Hieu - Chi Nhánh Bình Thuận.Momo: 0919499189 - Tran Huu HieuXin chân thành cảm ơn.---------------------Một sản phẩm do IQ Radio thực hiện.Bản quyền thuộc về IQ Radio.-----------------Cảm ơn bạn đã lắng nghe Vai Diễn Cuộc Đời , Tác giả : Nguyễn Ngọc Tư trên kênh IQ Radio Podcast.---Giọng đọc: Anh Chi.Thiết kế và Thu âm : Trần Hữu Hiếu.Chân thành cảm ơn các nhà hảo tâm đã luôn giúp đỡ, ủng hộ về mặt tinh thần cho kênh IQ Radio.☀ Yêu thích đọc: gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm, và những nội dung muốn nghe, cũng ở hòm thư trên.
IQ Radio Podcast là một kênh Podcast do Công ty Cổ phần Truyền Thông và Sự Kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn, và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh Radio này cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh Youtube khác nhau, khiến cho bạn có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, thì hãy cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ phía trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu bạn sẽ gặp được ý trung nhân hay tìm lại chính mình ở một góc trời nào đó.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:📌Liên hệ với IQ Radio:Fanpage : https://www.facebook.com/iqradiovnEmail: hieutransoundman@gmail.comPodcast : IQ Radio-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------Mọi đóng góp, giúp đỡ cho IQ Radio, xin gửi về:PayPal: hieutransoundman@gmail.comVietinbank : 102871867260 - Tran Huu Hieu - Chi Nhánh Bình Thuận.Momo: 0919499189 - Tran Huu HieuXin chân thành cảm ơn.---------------------Một sản phẩm do IQ Radio thực hiện.Bản quyền thuộc về IQ Radio.-----------------Cảm ơn bạn đã lắng nghe Một Nủa Hoa Hồng , Tác giả : Quân Phạm trên kênh IQ Radio Podcast.---Giọng đọc: Anh Chi.Thiết kế và Thu âm : Trần Hữu Hiếu.Chân thành cảm ơn các nhà hảo tâm đã luôn giúp đỡ, ủng hộ về mặt tinh thần cho kênh IQ Radio.☀ Yêu thích đọc: gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm, và những nội dung muốn nghe, cũng ở hòm thư trên.
CÔNG TY CỔ PHẦN TRUYỀN THÔNG VÀ SỰ KIỆN IQM18-19 Tôn Đức Thắng, Phường Xuân An, TP. Phan Thiết, Tỉnh Bình ThuậnHotline: 09333 4 8885 - 0919499189--------------------------------------------------------------------------------------------------------------IQ RADIO PODCAST là một kênh PODCAST do Công ty Cổ phần Truyền Thông và Sự Kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn, và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh Radio này cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh PODCAST khác nhau, khiến cho bạn có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, thì hãy cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ phía trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu bạn sẽ gặp được ý trung nhân hay tìm lại chính mình ở một góc trời nào đó.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:📌Liên hệ với IQ Radio:Fanpage : https://www.facebook.com/iqradiovnEmail: hieutransoundman@gmail.comPodcast : IQ RadioPhone : 0919499189-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------Mọi đóng góp, giúp đỡ cho IQ Radio, xin gửi về:PayPal: hieutransoundman@gmail.comVietinbank : 102871867260 - Tran Huu Hieu - Chi Nhánh Bình Thuận.Momo: 0919499189 - Tran Huu HieuXin chân thành cảm ơn.---------------------Một sản phẩm do IQ Radio thực hiện.Bản quyền thuộc về IQ Radio.-----------------Cảm ơn bạn đã lắng nghe truyện ngắn ĐƯỜNG VỀ XẺO ĐẮNG , Tác giả : Nguyễn Ngọc Tư trên kênh IQ Radio.---Giọng đọc: Anh Chi.Thiết kế và Thu âm : Trần Hữu Hiếu.Chân thành cảm ơn các nhà hảo tâm đã luôn giúp đỡ, ủng hộ về mặt tinh thần cho kênh IQ Radio.☀ Yêu thích đọc: gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm, và những nội dung muốn nghe, cũng ở hòm thư trên
CÔNG TY CỔ PHẦN TRUYỀN THÔNG VÀ SỰ KIỆN IQM18-19 Tôn Đức Thắng, Phường Xuân An, TP. Phan Thiết, Tỉnh Bình ThuậnHotline: 09333 4 8885 - 0919499189--------------------------------------------------------------------------------------------------------------IQ RADIO PODCAST là một kênh PODCAST do Công ty Cổ phần Truyền Thông và Sự Kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn, và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh Radio này cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh PODCAST khác nhau, khiến cho bạn có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, thì hãy cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ phía trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu bạn sẽ gặp được ý trung nhân hay tìm lại chính mình ở một góc trời nào đó.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:📌Liên hệ với IQ Radio:Fanpage : https://www.facebook.com/iqradiovnEmail: hieutransoundman@gmail.comPodcast : IQ RadioPhone : 0919499189-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------Mọi đóng góp, giúp đỡ cho IQ Radio, xin gửi về:PayPal: hieutransoundman@gmail.comVietinbank : 102871867260 - Tran Huu Hieu - Chi Nhánh Bình Thuận.Momo: 0919499189 - Tran Huu HieuXin chân thành cảm ơn.---------------------Một sản phẩm do IQ Radio thực hiện.Bản quyền thuộc về IQ Radio.-----------------Cảm ơn bạn đã lắng nghe truyện ngắn ĐAU GÌ NHƯ THỂ , Tác giả : Nguyễn Ngọc Tư trên kênh IQ Radio.---Giọng đọc: Anh Chi.Thiết kế và Thu âm : Trần Hữu Hiếu.Chân thành cảm ơn các nhà hảo tâm đã luôn giúp đỡ, ủng hộ về mặt tinh thần cho kênh IQ Radio.☀ Yêu thích đọc: gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm, và những nội dung muốn nghe, cũng ở hòm thư trên
IQ Radio Podcast là một kênh Podcast do Công ty Cổ phần Truyền Thông và Sự Kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn, và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Radio sưu tập được. Kênh Radio này cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh Youtube khác nhau, khiến cho bạn có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, thì hãy cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ phía trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu bạn sẽ gặp được ý trung nhân hay tìm lại chính mình ở một góc trời nào đó.Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:📌Liên hệ với IQ Radio:Fanpage : https://www.facebook.com/iqradiovnEmail: hieutransoundman@gmail.comPodcast : IQ Radio-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------Mọi đóng góp, giúp đỡ cho IQ Radio, xin gửi về:PayPal: hieutransoundman@gmail.comVietinbank : 102871867260 - Tran Huu Hieu - Chi Nhánh Bình Thuận.Momo: 0919499189 - Tran Huu HieuXin chân thành cảm ơn.---------------------Một sản phẩm do IQ Radio thực hiện.Bản quyền thuộc về IQ Radio.-----------------Cảm ơn bạn đã lắng nghe Có Con Thuyền Đã Buông Bờ , Tác giả : Nguyễn Ngọc Tư trên kênh IQ Radio Podcast.---Giọng đọc: Anh Chi.Thiết kế và Thu âm : Trần Hữu Hiếu.Chân thành cảm ơn các nhà hảo tâm đã luôn giúp đỡ, ủng hộ về mặt tinh thần cho kênh IQ Radio.☀ Yêu thích đọc: gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm, và những nội dung muốn nghe, cũng ở hòm thư trên.
Tản văn  Nguyễn Ngọc TưChị kể hồi ở Sài Gòn hay tới một quán cháo vịt ngon muốn xỉu, nhưng tới hơi trễ chút là phải chịu bụng đói ra về. Bởi quán chỉ bán đúng sáu con vịt, không thêm không bớt. Khách có kì kèo hay đòi nằm vạ cũng chỉ nhận được nụ cười, “chịu khó mai quay lại”. Hỏi khách quá chừng đông sao không bán thêm, chú chủ quán cười, nhiêu đây là đủ. Nhưng đủ cho cái gì, chú không nói thêm.Ngồi quán đó, chị nhớ quán bán bánh canh cua của má nổi tiếng xóm hẻm hồi xưa. Mỗi ngày nấu đúng bảy chục tô, hỏi mua tô thứ bảy mươi mốt về làm thuốc cũng hên xui. Sáng dọn chưa ấm chỗ, vèo cái hết nồi bánh, bà dành cả thời gian còn lại của ngày để nằm võng nghe Thái Thanh, hoặc dẫn con Chó đi chơi dài xóm. Chó, là tên của con vịt xiêm cồ.“Sống như má mình không phí cuộc đời. Đâu phải giàu mới vui”, nhắc tới đó chị bùi ngùi. Người ra thiên cổ lâu rồi, nhưng ký ức động đậy như người vẫn đi lại quanh đây.Chị nói người sống ung dung kiểu vậy giờ ngày mỗi hiếm, nhưng không phải không có. Họ đang ở đâu đó, chừng như vô nhiễm với cơn khát tiền. Ở Hội An chị biết một quán nước nhỏ nằm dưới giàn cát đằng, cà phê ngon, trà gừng hết xẩy mà đúng bong mười giờ là đóng cửa. Sau bữa trưa, anh chị chủ dành thời gian đọc sách, nghe nhạc, chơi với mấy đứa cháu nhỏ. Nhiều sáng khách đông, hết chỗ ngồi, nhưng sân vẫn để trống không chẳng kê thêm bàn. Sân là khoảng thở của ngôi nhà, không phải chỗ để chen chúc bán mua lấy được.Nhắc mấy chuyện đó, không phải nói khơi khơi, mà chị đang nhắn thằng em thời cào hốt này vẫn còn những người “biết sống”. Vì tuần sau là giỗ má. Vì thằng em vừa chặt cây khế, cơi thêm một tầng lầu, chồm lan can ra che gần hết lộ hẻm. Nó nói không lấn được phần đất, thì lấn trời. Tiền xây nhà nó kiếm được từ quán bánh canh má để lại, mở bán từ sáng sớm tới khuya. Nó thuộc kiểu được mười ba đồng, thì phải kiếm thêm bảy đồng cho chẵn hai chục. Giàu cái đã, chuyện khác tính sau.Cũng là con má nhưng tánh thằng em ngược một trời một vực. Tại sao bà chỉ bán bảy chục tô bánh canh, bà giải thích rồi, nhiêu đó đã đủ lời để xoay xở trong nhà, lại còn dư chút đỉnh để dành khi bất trắc. Mấy chục năm, bà hài lòng với việc giữ gia cảnh mình gói gọn trong hai chữ “đủ ăn”.“Nhưng làm nhà giàu sướng hơn chớ, má ?”“Giàu nghèo gì phải vui mới được”.Chữ vui đó cũng minh mông, với mỗi người nó có nghĩa khác nhau. Với bà chủ tiệm tạp hóa Linh Thông là buôn bán luôn tay, mặc dĩa cơm tấm khô queo và ly cà phê đá tan trắng nhợt tự hồi nào. Vui của ông chủ chuỗi cửa hàng điện máy là mở thêm vài chi nhánh mới. Của quán nhậu Tăng Ba là khách nào ra khỏi đó cũng xùng xình say. Hay với vợ chồng thằng em, không vui nào bằng nghe tiếng những tờ giấy bạc sột soạt lúc nửa đêm. Nhưng có những người như má, vui bởi được nằm thong thả nghe Thái Thanh hát “bể sầu không nhiều nhưng cũng đủ yêu”, vui vì nhà có cây khế chua cho trái gần như quanh năm. Chua tới con nít bụi đời không thèm hái. Nhưng khế chua được cái trái lớn, mọng nước, dài cánh khía sâu. Má hái mớ trái chín vàng chất lên cái rổ tre cạn lòng, là đẹp bừng lên bàn ăn trong bếp.Đó là ngôi nhà rất đẹp, trong ký ức con cháu. Không có hoa tươi (như bà nói hoa chỉ đẹp khi còn nguyên cành nguyên gốc), nhưng nhà vẫn được chưng diện bằng những thứ ít ai ngờ. Cái rổ tre lúc nào cũng đựng gì đó, khi thì những trái muồng khô, lúc khác, trái bàng. Không phải loại trái cây ăn được, chúng rụng đầy công viên, chỉ cần cúi lượm một chút là đầy rổ. Nhìn thấy cái đẹp trong thứ tưởng chừng vô dụng, trăm phần trăm chẳng phải người sống gấp sống nhanh.Mấy thứ trái tức cười trong rổ tre của má, cũng là thứ mà chị nhớ, vào buổi chiều nào đó ghé thăm ngôi nhà xiêu xiêu gần cửa Gió. Xóm chài, buổi trưa vắng người. Trên bộ vạc sau nhà có một nắm trái so đũa nằm trên mo cau. Hỏi thứ này ăn được sao, một thằng nhỏ cười, hông đâu cô, con để vậy cho đẹp. Trưng ở sau nhà, nên chắc chắn không vì khách, đẹp này cho mình......
CHIỀU VẮNG - Nguyễn Ngọc TưNgày dì Út Thu Lý tròn bốn mươi bảy tuổi, dì từ giã thêm một lượt ba cái răng. Buồn quá trời đất, dì lại chùa Phấn, than với sư Huệ bây giờ không biết làm sao giáp mặt anh Tư Nhớ, răng cỏ trống hơ trống hốc vầy... Bà sư già nghe xong niệm Phật mà không nén được cười. Dì Út mượn gương, soi mình vào đấy, thấy tóc bạc, mặt nhăn, kỳ lạ thay, dì thấy cả một nỗi buồn rất lạ thăm thẳm trong lòng mình. Dì đứng đó một chút, rồi dì te tái cắp nón đi, hỏi đi đâu, dì bảo ra vườn thuốc.Nhà cậu Tư Nhớ cũng ở đó, xiêu xiêu giữa vườn thuốc Nam, quanh năm nồng nàn hương hoa cỏ. Nhưng cậu không có nhà, cậu đang dự đám tang trên Lung Dừa. Cậu 'đuổi quỷ' trong đội đạo tỳ của chữ thập đỏ xã. Gần mười lăm năm cầm đuốc múa quanh quan tài đến chai tay, lửa phà nám mặt, mấy lần ngậm dầu phun lửa bị sặc trối chết. Càng lớn tuổi cậu càng tưng tưng, ai cũng nói, ổng bị sặc dầu quá trời đất như vậy mà không mát dây cũng uổng. Cậu nghèo, nhưng đèo bòng nuôi một thằng nhỏ mồ côi cha mẹ. Bình thường thì thằng Lụm kêu bằng tía, nhưng có lúc, kêu vậy, cậu la thấu trời, "Mầy làm như tao già lắm vậy, kêu tao bằng anh đi, bằng thằng cũng được nữa". Một tháng ăn cơm nhà chừng ba bữa, còn hai mươi bảy bữa cậu dọn vườn, chặt thuốc cho chùa nên được đãi cơm chay, hết việc, cậu dắt thằng con lang thang làm mướn dài dài theo xóm, ăn cơm ở đó luôn, đội đạo tỳ có việc thì hai cha con dùng cỗ đám tang, lắm lúc cậu về nhà biểu thằng Lụm, "Đổ nước mắm vô kho quẹt ăn. Tao ngán thịt heo thấu trời rồi".Chỉ nhà dì Út Thu Lý là cậu không bao giờ lui tới. Hồi bà Hai, má dì còn sống, ra đường chạm mặt, tránh không được, cậu mới mở miệng, giọng có một chút hằn học, một chút chua xót, một chút mỉa mai : "thưa má !", rồi cậu cun cút đi thẳng. Những chiều ngang qua nhà, thấy bà Hai bắc cái ghế ngồi ngoài hàng ba là cậu cởi quần dài, tụt xuống mé kinh, lội qua khỏi đoạn đó mới ngoi ngóp lên bờ. Đám trẻ trong nhà thấy cảnh đó cười ngắt nga ngắt ngẻo, chỉ dì Sáu Thu Lý là chua xót ngẩn ngơ, người coi tưng tưng vậy mà giận dai ghê hen. Rồi dì tự hỏi, nếu mình là anh ấy, thì mình có giận không ?Giận. Bởi gió kia, mưa kia, những mái nhà chiều chiều khói tỏa kia, người phụ nữ đang na cái bụng bầu lặc lìa qua ngõ kia, và những đứa trẻ kia, cả thằng Lụm... hết thảy đều làm cho người đàn ông đó nhớ một mái ấm đã bị tước đoạt của mình.Bởi nếu con cậu còn sống, bây giờ chắc nó cao hơn thằng Lụm. Những khi ngồi nhớ lại, cậu ứa nước mắt, ước gì mình được nhìn thấy nó một lần, một lần thôi, sau này có sặc dầu hay chết hụt dưới mương, cậu có lẫn lộn việc này việc khác, dứt khoát cậu sẽ không quên được hình bóng vợ con mình.Nhưng cả mơ ước đó cũng bị má vợ cậu, bà Hai cướp đi mất. Khi dì Ba Thu Lê để lòng thương cậu Tư Nhớ, roi đòn mấy cũng không cản được, bà đã nghiến răng trèo trẹo khi nhắc tới cậu, "thằng ăn cướp". Sinh cả thảy sáu người con, chỉ có hai đứa con gái, dì Út Thu Lý vụng về, đểnh đoảng, như trẻ con, vui buồn ra mặt, bà Hai dồn hết tình thương cho con gái Thu Lê vén khéo, nhu mì. Hồi đó, dì Ba mới hai mươi tuổi, trong lòng người mẹ, dì còn non nớt, dại khờ. Ai mà ngờ một bữa dì bỏ bà đi... Nhà cậu Nhớ cách nhà bà một quãng đường xóm, những bữa đi ngang qua nhà, bà Hai nghe giận nhói ngực khi thấy con gái mình khép nép đi cạnh chồng, mắt ráo lơ, ngó vô nhà như thể nước lả người dưng. Cái nhìn van lơn và hối lỗi của cậu Tư Nhớ nhỏ nhoi trước biển lửa giận hờn trong trái tim người mẹ. Không bảo nhau nhưng cả hai người đều hy vọng, dù lâu lâu lắm nhưng sẽ có một ngày bà tha thứ...................................................................................................... còn tiếp
BÀI HÁT NÀY CHO BẠCTác giả : Nguyễn Ngọc TưGiọng đọc : Anh ChiBạc là tên của thằng nhỏ sẽ trở thành thợ mộc. Tôi thích một cái tủ sách lớn đặt ở trên gác nhưng sợ cầu thang hẹp, di chuyển khó nên rước thợ về nhà. Tốp thợ có bốn người, thằng Bạc đang học việc, lủn tủn chạy đi lấy cái bào này, cây thước kia cho mấy anh.Bạc là tên của thằng nhỏ sẽ trở thành thợ mộc. Tôi thích một cái tủ sách lớn đặt ở trên gác nhưng sợ cầu thang hẹp, di chuyển khó nên rước thợ về nhà. Tốp thợ có bốn người, thằng Bạc đang học việc, lủn tủn chạy đi lấy cái bào này, cây thước kia cho mấy anh. Nó hay lục lọi đống sách của tôi nằm ngổn ngang trên sàn nhà, gặp cuốn dày, nó xoay đi xoay lại, chắc lưỡi, "trời ơi, cầm cuốn sách này là thấy buồn ngủ rồi. Toàn là chữ, không có hình gì hết vậy chị Hai?". Cũng may, không có hình mà nó không chỏng ngược sách xuống, chứng tỏ nó cũng biết chữ, chút ít.Lúc đó tôi đang đọc Rừng Na-Uy, chính xác là đọc lại lần thứ hai, hít thở lần nữa cái không khí u sầu, buồn bã của một mối tình. Thằng Bạc thấy tôi dán vào cuốn sách, nó hỏi sách viết gì vậy chị Hai. Tôi đáp ơ hờ, ờ thì tình yêu và cái chết. Thằng Bạc trề cái môi thâm sì của nó dài thượt, "ai mà rảnh quá vậy, viết mấy chuyện tầm phào không. Chị Hai có truyện vụ án, hay truyện ma không?" Tôi lắc đầu, thằng Bạc ỉu xìu. Tôi mắc cười quá, nói, sách nói về cái chết cũng hay mà, sao không thích. Thằng Bạc nguýt ngoáy, "hay gì, chết là hết trơn…".Chết là hết trơn. Đó là quan điểm của thằng Bạc-thợ-mộc, nó chỉ cần gọn lỏn bốn từ. Còn triết gia, văn sỹ, đạo giáo thì nói về chuyện này hàng ngàn năm nay, vẫn chưa muốn dừng lại ở bờ bến nào. Thằng Bạc kể, hồi má nó chết rồi thì chị Hai là má nó, chăm sóc mấy đứa em, nấu cơm, giặt giũ, đi làm kiếm tiền… Má nó trở thành ma rồi, đâu còn nhúng tay vô mấy chuyện đó. Nghĩa là hết rồi. Chấm dứt rồi. Những người sống mắc đi làm để có cơm ăn.Thế còn nỗi nhớ? Sự tuyệt vọng? Sự tồn tại ở một thế giới khác? Sự ám ảnh miên viễn của nỗi mất mát? Nhưng tôi đi cãi nhau với thằng nhóc này thì tôi uổng công. Có lẽ tất cả điều đó vô nghĩa trước việc "đi làm để có cơm ăn…". Tôi đành cười trừ.Tủ sách đóng xong, thợ chính không tới nữa, phần đánh bóng, sơn, lau chùi kính… tóm lại, phần "hậu kỳ" giao cho thằng Bạc. Tôi nhịn nghe nhạc mấy bữa, cũng thèm. Ai ngờ thằng Bạc rất lấy làm phiền, nghe "Đố ai" của Phạm Duy, nó cằn nhằn, "Cái ông này quởn thiệt quởn, biểu người ta đếm lá, đếm sao trên trời, sống kiểu vậy không đói chết mới lạ…". Thái Thanh hát "Tìm nhau" thằng Bạc không mấy hài lòng, "khó hiểu quá, tìm nhau mà tìm trong hoa nở, tìm trong gió... sao mà có, trời? Sao không đăng tin trên đài cho gọn?". Cho tới "Giết người trong mộng" nhạc sỹ phổ theo thơ của Hàn Mạc Tử thì thằng Bạc bực bội thật sự, "Có giỏi thì đi giết mấy người ác đang sống sờ sờ, nhởn nhơ kìa. Thương người này không được thì thôi, đi thương người khác, hơi sức đâu hăm he lãng nhách …". Tôi tức anh ách, nhưng cố nhịn, cãi với thằng nhỏ này thì tôi cũng giống như con nít....................................................................................
Truyện ngắn: Ơi Cải về đâu!Tác giả : Nguyễn Ngọc TưGiọng đọc : Anh ChiĐoàn ca múa nhạc giải tán, thằng Quách Phú Thàn dẫn ông già Năm Nhỏ về ngã ba Sương, Thàn có nhỏ bồ mới quen bán quán ở đó. Con nhỏ tên Diễm Thương, nghe hay, mà khuôn mặt cũng ngộ, không đẹp nhưng bình thản, lạnh trơ, không ra vui, buồn, đố ai biết nó nghĩ gì.Nó hất mái tóc nhuộm vàng hoe chơm chởm như rễ tre, nhìn hai người, cười héo hắt "ăn bám mà kéo theo cả bầy”. Thàn cười hề hề, bảo "Ông Năm, bạn anh. Dễ thương lắm”Đêm đó ông già không ngủ được, thằng Thàn đi chơi nửa đêm mới mò về, thấy ông ngồi khọm rọm ngồi ngoài vách mùng, điếu thuốc cháy lập lòe soi bộ râu xơ xác. Thàn mở dây giày, hỏi ”Nhớ đoàn quá, ngủ không được hả tía?” Ông già lắc đầu, thở dài, nghe buồn xa xắc như lá rụng hoa rơi, bần thần, điệu này hỏng biết cách nào tìm cho ra con Cải.Ông đã đi tìm con nhỏ gần mười hai năm. Lúc Cải mười ba tuổi, một bữa mê chơi làm mất đôi trâu, sợ đòn, nó trốn nhà. Cà nhà tong tả đi tìm nhưng mãi con nhỏ không quay lại. Vợ ông ôm cái áo con Cải khóc, bảo chắc là ông để bụng chuyện nó là con của chồng trước nên ngược đãi, hà khắc, đuổi xua. Ông đau mà không nói được một lời, ông đã nâng niu nó khi mới thôi nôi,đã vui khi có người bảo con nhỏ giống ông in hệt (dù biết họ khen khơi khơi, khen bổng trên trời)đã sướng rơn khi nó gọi tiếng ba ơi, con Cải đi rồi, ông đã xuống nuớc mắt khi đi qua chiếc giường trước kia nó ngủ. Có bữa, ông hì hụi ém mùng, rồi ngồi một góc, nhìn chiếu gối thênh thang, lòng chết điếng vì nỗi nhớ con, vì lo nó lưu lạc giữa đời. Như thế mà ông không thương nó sao? Như thế mà là không thương à??? Nhà buồn u buồn ám, vì đã ít người rồi bây giờ lại chẳng nhìn, chẳng cười nói với nhau. Sau, người ta còn đồn đãi ông giết con nhỏ rồi lấp ở một chỗ đất nào, họ kìn kìn lại coi (ai mà giàu tưởng tượng vậy không biết?). Ông khăn gói bỏ xứ ra đi, bụng dạ đinh ninh dứt khoát tìm được con Cải về.Ai dè, biển người mênh mông. Mỏi chân, ông xin làm sai vặt trong đoàn ca múa nhạc, để trước giờ diễn, ông muợn cái micro nói vài câu ”Cải ơi, ba là Năm nhỏ nè con…” Bữa nào thằng Thàn nhớ nhà, nghe câu ấy nó cũng rơm rớm nuớc mắt, bảo ”con thương ông già con quá, tía ơi!!!” Hôm đi ba thằng Thàn còn cầm khúc bình bát bằng cổ tay rượt nó chạy ngời ngời, nhảy xuống đò, nó ngoái lại nói để con làm ca sĩ nổi tiếng cho ba coi, thấy ông dứ cây lên trời. Hai năm, ông già đã chỏng đầu cây xuống đất, tựa vào nó để buớc đi, tên tuổi Thàn mờ mịt.Thàn bùi ngùi, người ta Quách Phú Thành nổi tiếng Hồng Kông, tôi thiếu có chữ h, lẹt đẹt bên hông Chợ Lớn. Nhiều bữa hát ế ngoi ngóp nằm nghe mưa dầm, nhiều bữa đứng soát vé bị bọn du đãng địa phương ruợt chạy xịt khói. Thàn muốn về nhà nhưng xấu hổ, sợ ông già cuời khơ khơ khơ, hỏi ”Con ơi, mày nổi tiếng chưa mà trồi đầu về đây rồi?”Y hệt ông già Năm Nhỏ cũng có nhà mà không về được. Đã đau quá trời đất rồi, cái cảnh bà con hàng xóm xầm xì, chỉ trỏ, người ở xa dập dìu thuê đò dọc lại nhà ngó ngiêng. Đâu, thằng cha giết con đâu? Đâu,con nhỏ bị chôn chỗ nào? Ở gần thấy đông đúc nên bưng bánh bưng dừa, trà đá đến bán. Đã quá chừng đau, khi ông nhìn sâu trong ánh mắt của vợ mình thấy không còn lấp lánh thương yêu, chỉ tối tăm những ngờ vực, hoài nghi, và bữa ông đi, bà đứng giữa nắng trưa, cuốc đất. Chỗ đất còn mới tinh ông vừa lên liếp, chổ người thiên hạ ngó nhau, con Cải bị vùi dưới đó, biết đâu........................................
Neo Lại Bóng MìnhTác giả: Nguyễn Ngọc TưThể loại: Tùy BútCuối năm tặng sách cho bạn, hời hợt nói một câu, “vậy là năm nay không tới nỗi vô tăm tích”. Chỉ mấy từ, mà phơi hết ngây thơ.In một hay vài cuốn sách dày, bìa cứng bảnh bao, gửi vào thư viện hay một bảo tàng văn chương nào đó là đã đánh dấu vào thời gian, không bị vùi lấp mất sao? Chữ sống sót không phải bằng cách đó. Bản nhạc, bức tranh, và những tác phẩm nghệ thuật khác, cũng vậy.Nghĩ mình chắc bị ám ảnh hư vô, sợ bị người đời quên mất. Bạn thì không, ít nhất cũng chẳng ra vẻ có. Hồi bạn chọn nghề cô dạy trẻ, mọi người cản quyết liệt, nói biết bao nhiêu chuyện sung sướng không làm, chọn chi công việc cực thân tủi lòng, bao lớp học trò một khi lớn lên không còn nhớ. Lúc đó bạn cười hỏi ngược, nhẹ không, “ủa, phải nhớ mới được sao?”. Ai nhớ được tên chị nữ hộ sinh đã cắt dây rốn cho mình?Lần nhóm thiện nguyện vác tiền tới quê mình xây mấy cây cầu qua sông, anh đại diện một hai bảo đừng gắn biển tên chi hết, “tụi tui làm chuyện này đâu phải để được nhắc nhớ”. Làm việc thiện đã tốt, nhưng làm xong quên luôn còn tốt hơn, thầy anh dạy vậy.“Cho đi và mất trí nhớ, chỉ nhiêu đó mà anh phải học mấy năm mới thuộc”, anh kể.Những cây cầu xây từ lòng hảo tâm, rốt cuộc cũng xong. Chúng chỉ là cầu qua sông, không mang tên ai, không là biểu tượng lòng tốt của ai. Ít lâu sau, cầu có tên, là tên quán nước, hoặc chủ đất, tên một cái cây lớn đứng ngay bên đầu cầu. Người quê có cách định vị của họ. Nên có những cây cầu được xây tặng khác, được khắc danh tính người tài trợ rành rành trên đá hoa cương, rốt cuộc được dân địa phương gọi bằng cái tên trớt quớt, cầu Cây Quao, Hàng Gòn, Gò Mả, Năm Quắn. Người đàn ông tên Năm Quắn nọ chẳng góp gì cho cây cầu, nhưng lúc cầu mới xây xong ông thường lên đó giăng võng nằm chơi.Nghĩ, ông Nguyễn Công Trứ không bày đầu cái vụ “phải có danh gì với núi sông”, ông chỉ nói trắng ra cái ham muốn trong lòng thiên hạ. Thật vô lý quá khi nghĩ mình sống đằng đẵng gần một trăm năm trời, lúc chết là chìm mất tăm hơi. Chẳng thể sống hai lần, người ta tìm cách khắc khảm mình vào cuộc đời, hòng có thể ở lại được chút nào hay chút ấy, sau khi da thịt ra tro bụi. Cái chết, nói cho cùng thật khó chấp nhận. Họ soạn nhạc, vẽ tranh, làm thơ, hay chọn cách giản dị hơn, xây một cây cầu, trồng một vài cái cây ăn trái trong vườn, để sau này con cháu nhớ tới lúc nhìn vào.Hồi ngoại trồng mấy cây xoài cát bên hè, không biết có ý đó, hay đơn giản chỉ là thấy đất trống thì trồng, lấy trái ăn. Nhưng ngoại khuất mặt rồi, cậu Năm giữ cây không cho đốn, dù chúng già cỗi lâu nay chẳng hoa lợi gì. Hôm rồi cây bị sâu đục thân chết đứng, cậu ngó bó xác khô giữa trời, ngậm ngùi như tiễn ngoại đi lần nữa. Ít ra là cuộc ra đi khỏi vùng tưởng nhớ của cháu con, cậu nghĩ vậy. Một người đàn bà cả đời ẩn hiện trong bếp, ngoài vườn và trên mảnh ruộng của mình, lúc về đất không để lại gì ngoài tấm ảnh thờ và mấy cây ăn trái trong vườn. Mớ kỷ vật ít ỏi ấy, giờ cũng mất.Nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy góc nhà giắt đầy mớ túi nylon mục rã, suốt từ hàng ba tới bếp là những thứ đồ dùng sứt sẹo, tụi nhỏ đều phải buột miệng “cậu Năm y chang ngoại, thứ gì cũng để dành”. Cậu không nhận ra chính mình mới là một bản sao hoàn hảo, khiến ngoại chưa bao giờ bị quên lãng trong hồi ức của người ở lại. Không cần bận tâm hư vô, bà ngoại vẫn ở lại trong dáng đi của đứa cháu, trong tính khí của thằng con, trong cái hương vị món bánh tầm bì mà bà truyền dạy.
Nguyễn Ngọc TưBIỂN NGƯỜI MÊNH MÔNG(Truyện Ngắn)Chỗ sân ấy hồi hè tụi con nít còn cò cò, u hơi, vậy mà mới vài ba trận mưa mùa đã mênh mông nước. Rồi bèo lấm tấm xanh, rau ngổ, rau muống mọc đầy, vươn những cái ngọn non nhuốt, trắng phau phau. Từ ngoài đường vào khu nhà thuê chỉ còn một lối nhỏ lát gạch Tàu rêu trơn tuột. Dặn hoài, nhưng đêm qua, ông già Sáu Đèo lại trợt chân.Ông còn ngồi loay quay ngoi ngóp dưới sân bèo thì vừa lúc Phi về, anh hỏi, trời đất, làm gì ngồi đây. Ông Sáu cười, hàm răng rống trơ, móm mém, "Qua chờ chú em về". Phi nắm tay đỡ ông dậy, xốc ông lên vai như xốc một đứa bé lên mười. Ông già dụi cái mặt già nua vào tóc anh, biểu:- Chú em, tóc dài rồi, sao không chịu đi cắt đi, thanh niên để vậy coi bầy hầy lắm.Phi không nói gì hết, lòng anh lặng đi, nghe nhói ran cả ngực mà không biết niềm nhớ nó đang cựa quậy chỗ nào. Lâu lắm rồi mới có người nhắc anh chuyện tóc tai.Hồi ngoại Phi còn sống, thấy tóc anh ra hơi liếm ót bà đã cằn nhằn: "Cái thằng, tóc tai gì mà xấp xãi, hệt du côn". Phi cười, "Con làm nghệ sỹ, tóc phải dài chút đỉnh chớ, ngoại". Ngoại anh nạt, "Người ta nhìn nghệ sỹ là nhìn tài, nhìn tánh chứ nhìn mái tóc sao?". Phi không cãi nữa, cầm mấy ngàn chạy đi, lát sau đem cái đầu tóc mới về.Nói cho cùng, anh không nghe lời ngoại thì nghe ai bây giờ.Phi sinh ra đã không có ba, năm tuổi rưỡi, má Phi cũng theo chồng ra chợ sống. Phi ở với bà ngoại, chiu chít quanh quẩn bên chân bà như gà mẹ gà con. Thấy Phi suốt ngày tha thủi một mình, ngoại biểu đi hàng xóm chơi, Phi lắc đầu, "Đi đâu ai người ta cũng bảo giống ông Hiểu nào, trưởng đồn Vàm Mấm nào á. Con với ổng nước lã, người dưng mà, ngoại?" Ngoại không nói gì, lặng lẽ ngồi đương thúng, dường như trong mình có chỗ nào đó đau lắm, nhói lắm.Phi mười, mười lăm tuổi đã biết rất nhiều chuyện. Thì ra, đã không còn cách nào khác, má mới bỏ Phi lại. Sau giải phóng, ba Phi về, xa nhau biền biệt chín năm trời, về nhà thấy vợ mình có đứa con trai chưa đầy sáu tuổi, ông chết lặng. Cũng như nhiều người ở Rạch Vàm Mấm này, ông ngờ rằng má Phi chắc không phải bị tên đồn trưởng ấy làm nhục, hắn lui tới ve vãn hoài, lâu ngày phải có tình ý gì với nhau, nếu không thì giữ cái thai ấy làm gì, sinh ra thằng Phi làm gì. Ngoại Phi bảo, "Tụi bây còn thương thì mai mốt ra tỉnh nhận công tác, rủ nhau mà đi, để thằng Phi lại cho má".
Cái Nhìn Khắc KhoảiTác giả: Nguyễn Ngọc TưThể loại: Truyện NgắnKhoa điện thoại cho tôi từ phòng lab:- Hình xong rồi, đã lắm. Mày kiếm đâu ra ông già ngon vậy?Tôi cười, gác máy rồi xách xe chạy lại chỗ Khoa. Những tấm ảnh đen trắng treo trên dây còn đọng nước, giọt rất tròn và trĩu. Khoa nghiêng đầu ngắm:- Mày coi, hình như, trong mắt ông già này có nước.- Mày cận bao nhiêu độ rồi?Khoa mắc cở tháo cặp kính ra, đôi mắt đờ đẫn.- Hôm trước ba rưỡi, bây giờ chắc ba tám rồi.- Mắt mày cũng còn ngon lắm.Khoa lại hỏi tôi cái câu ban nãy, "mày kiếm ông này ở đâu mà thần thái vậy?". Tôi không trả lời, ngước mắt nhìn về những bức ảnh của tôi. Trong mảng tối sáng trong vắt, khuôn mặt một người đàn ông hiện lên, trầm lặng mà sâu sắc.Và tôi lại thấy mình ở trong một căn chòi chăn vịt cất dựa mé kinh Chiếc. Căn chòi đầy khói. Cái mẻ un ám khói chất đầy giỏ dừa khô. Khói ngùn ngụt khói. Ngồi trên cái sạp ghe đóng thưa bằng tre chẻ thẻ, một người đàn ông ngồi nhìn ra cửa. Cô độc. Gió vụt vụt vô chòi. Ông làm nghề nuôi vịt đẻ chạy đồng. Hôm nay ở đồng Rạch Mũi, ngày mai ở Nhà Phấn Ngọn, xa nữa lại dạt đến Cái Bát không chừng. Ông đậu ghe, dựng lều, lùa vịt lên những cánh đồng vừa mới gặt xong, ngó chừng chừng sang những cánh đồng lúa vừa mới chín tới và suy nghĩ về một vạt đồng khác lúa vừa no đòng đòng. Đời của ông là một cuộc đời lang bạt. Một cuộc sống trên đồng khơi. Chòi cặm ở đâu cũng được, miễn có chỗ khô ráo cho ông nằm. Buổi sáng, ông lùa bầy vịt ra đồng, tay cầm cây trúc không róc đọt, bù xù. Bầy vịt ngàn hai trăm con, ngoi quẫy, vẫy vùng, rúc vào những nùi rạ mới, nhặt từng hột lúa. Con vịt xiêm tên Cộc cũng ào ra cùng bọn chúng, những lúc đó, không phải vì bụng đói, mà vì mùi rạ thơm quá, ngọt quá, ngụp mỏ vào thấy sướng người. Ông ngồi bệt trên bờ mẫu, khăn sọc cũ quấn đầu, nón vải nâu lốm đốm mủ chuối. Ông ngó lũ vịt và vấn điếu thuốc châm lửa, phà khói lên trời. Và trời rất xa xanh, trong. Ông kêu :- Cộc, biểu!Con Cộc chạy lại, vẫy nước và cọ đầu vào bắp đùi đen bóng của ông.Buổi tối buồn lắm. Đêm nào cũng như đêm nấy, lùa vịt vô chuồng, tắm táp qua loa, ông khom lưng thổi phù phù vô cái bếp un cho căn chòi đầy khói rồi nằm đưa võng. Gió vụt vụt vô chòi. Con Cộc lò mò ra đống rơm dập dềnh dưới mé kinh, vùi mình vào đó ngủ một giấc. Nó tưởng lâu vậy, dài vậy mà lúc ngó lên vẫn thấy chao chát ngọn đèn đỏ lòm. Ông kêu:- Cộc, giận gì mà xuống đó vậy mậy?
Đám cướiTruyện ngắnNguyễn Ngọc TưĐến màu trời cũng khác, buổi chiều ngày Tú cưới chẳng có gì khiến nó phải liên tưởng tới một chiều của mười ba năm trước. Nắng, không khí, con đường, và Tú, đẹp không góc chết trong bộ lễ phục chú rễ, cũng không phải là thằng trẻ nít hồi nào.Không gì chắc chắn hai buổi chiều sai biệt chút nữa đây chồng khít lên nhau, và một chìa khóa tra vào cánh cửa, như Tú hy vọng. Chếnh choáng, nó ra cửa rạp ngó về phía nắng tắt. Phía cô gái của Tú sẽ hiện ra, không phải người đứng chung với nó trong những tấm hình cưới hoàn hảo đến tiệm ảnh đã xin được lấy một trong số đó dựng ngay sau cửa kiếng, như là mẫu quảng cáo cho tiệm.Có ít nhất ba tiệm ảnh trong thành phố bẹo chân dung Tú câu khách. Ngay ngã ba xóm cũ, người ta vẫn treo ảnh nó hồi hai tuổi rưỡi. Khỏa thân, tay chân đầy ngấn như được làm bằng củ sen, ngồi nghiêng trên ghế mây, trên lưng có đôi cánh trắng. Năm Tú mười một tuổi, nó vẫn là một thiên thần. Kẻ mang tên Dậy Thì chỉ mới ngắm nghía thằng nhỏ mà chưa bắt tay vào nhào nặn, thổi bay những đường nét trẻ con. Còn nguyên vẻ ngây thơ bụ sữa, mà bất cứ ai nhìn thấy cũng muốn chạm tay vào bẹo đôi má mởn lông tơ. Vào buổi chiều Tú bồn chồn dội bóng lên vỉa hè trước nhà trong lúc chờ nhỏ Thuần, nó vẫn đáng yêu vô cùng, khiến một chị đang mang bầu đi bộ ngang qua không nhịn được, đã rón rén vuốt cằm nó bằng mu bàn tay, như sợ những đầu ngón quá thô sẽ làm da nó xước, nói “rờ lấy hên, cho em bé trong bụng dì đẹp hệt như cưng”. Quen với việc người ta trầm trồ mình, Tú không cười, ngó về phía nắng tắt, nơi Thuần sẽ hiện ra, gầy, da nâu, tóc cắt ngang vai. Người duy nhất nhìn Tú mà mắt vẫn tĩnh lặng, không xao động. Như nhìn cột điện, viên gạch lát vỉa hè. Và khoảnh khắc Thuần đi qua, Tú vẫn là thằng nhỏ ngây thơ chẳng biết cách làm quen với cô bé mà nó thích, nên đã mở dây xích cho con Đô La, bảo “Măm!”. Bắt được cái nhìn của cậu chủ, gần như không sủa, con thú nhanh phắt chặn Thuần lại, chồm lên nghiến ngấu đến tiếng kêu la của đứa trẻ cũng rách tã.“Người bị cắn là mình mới phải”, Tú nghĩ, lúc người ta vớt khối da thịt bấy bá ấy lên xe cứu thương, ai đó còn ngoái nhìn mặt đường bảo đảm không gì sót lại. Nó không nhớ mình đã làm gì để ngăn con thú, nhưng có làm gì thì đỏ đã thấm vào chiều, kể từ chữ “Măm !” rít gió lao đi.    “Mình phải bị cắn rách nhiều hơn, tới không vá nổi, mới đáng đời”, Tú tự nhiếc mình, khi nhìn thấy đứa bé kia như con nhộng bất động trong kén trắng.  Buổi sáng sau tai nạn, Tú đã tới đồn cảnh sát gần nhất, nói “con chó là do cháu thả”. Chú cảnh sát, vốn là đàn em khóa sau cha Tú, đã cười, nựng đôi má đỏ lựng vì kích động của nó, bảo về coi hoạt hình đi. “Tự tay cháu tháo dây xích chó”, Tú day câu đó, cho tới khi người ta gọi mẹ nó tới. Ôm Tú vào lòng, mẹ chảy nước mắt nói con trai tôi sợ tới nói sảng luôn đây mà, ôi thiên thần của tôi. Chưa bao giờ mẹ nó tỏ ra vụng về trong những chuyện như vậy, cả lửa mà mẹ cũng gói như không.Câu chuyện chó tấn công đứa trẻ đã được viết xong từ buổi tối. Tú chỉ là nhân chứng, thậm chí vì giúp con bé kia mà nó còn bị chó ngoạm cổ tay. Người lớn nhà Tú đã bất cẩn quên xích con becgie, đứa nhỏ kia lại hé cổng thò đầu ngó vô nhà, nên xảy ra chuyện. Kẻ thủ ác cắn người không ghê răng đã bị xử chết ngay tối ấy.  Bởi chuyện đã hoàn hảo, trong đó con người chỉ phạm những lỗi mang tính bất cẩn, chẳng ai muốn viết lại câu chuyện khác, trong đó có nhân vật thằng bé mười một tuổi mang gương mặt thiên thần cố tình thả chó để gây chú ý với bé gái mà nó thích, vì trước đó bị ném bóng vào người, con nhỏ cũng chỉ nguýt ngắn, rồi đi.    
Comments 
Download from Google Play
Download from App Store